Mẹ gánh nặng nỗi buồn năm tháng
Gió sương đầy cay đắng thầm mang
Mùa xưa ngập ngụa trái ngang
Cho con khôn lớn bình an cùng người
Đôi môi mặn nụ cười héo úa
Lạnh chiếu chăn chan chứa lệ trào
Bàn tay gầy guộc xanh xao
Hi sinh tất cả tuổi nào cho con
Ngày lặng lẽ mỏi mòn nhịp bước
Lối đi về trơn trượt dấu mưa
Ầu ơ, câu hát đong đưa
Thân cò lặn lội sớm trưa nhọc nhằn
Bông lúa trĩu cong oằn kí ức
Vạt Thu vàng thổn thức niềm mơ
Mây hay tóc mẹ bạc phơ
Mong con có một tuổi thơ yên bình!
Thơ: Tình Cuối