Con về ngắm ánh trăng thiền
Như sương như khói giữa miền bao la
Ngỡ như sầu rụng thành hoa
Rũ tay sạch những can qua bụi hồng
Về nghe tiếng hạc hư không
Thả trôi huyễn mộng bên dòng nhân gian
Trăng trôi qua núi trăng tàn
Để rồi khuất nẻo mây ngàn viễn du
Lời ru hay tiếng kinh thư
Mà nghe thánh thót Phật Như Lai cười
Nhẹ nhàng một cõi rong chơi
Khung trời hư ảo lá rơi vô thường
Con về ngủ dưới đêm suông
Ngày mai qua hết dặm trường gió mưa
Vô ưu thơm ngát bốn mùa
Thiên thu tiếng mẹ ngàn xưa vọng về.