Ta tỉnh lại dưới chân một con thác. Đáng lẽ nếu hồ trong Lưu phủ chảy ra sông thì ta phải trôi xuống hạ lưu chứ sao lại lên ngược tận thượng nguồn?

Ta không lý giải được chuyện đó, mà cũng chẳng còn sức đâu để lý giải. Ta còn đang ngạc nhiên tại sao mình vẫn sống, ta cứ tưởng mình qua cõi bên kia rồi.

Ta ngồi dậy, giơ chân trước định định vỗ vỗ đầu. Bất chợt ta phát hiện ra đó không phải là chân hồ ly mà là nắm ngón tay thon dài như ngọc. Ta ngạc nhiên vô cùng, quay trái quay phải ngó khắp nơi trên cơ thể, kì diệu làm sao ta lại thấy mình đang trong hình dáng con người.

Ta nhắm mắt hít thơ thật sâu, cảm nhận dư âm trong không khí.

Linh khí, ấy vậy mà nơi này thật nồng đậm linh khí thần tiên. Thảo nào mà ta lại thấy mình khỏe khoắn đến vậy, thảo nào mà ta lại trở lại hình dáng con người.

Ta ngồi bên dưới thác nước, lặng im như một pho tượng đá cứ thế thiền định để hấp thu linh khí đất trời. Ta muốn hồi phục tu vi, ta muốn mình mạnh mẽ hơn ngày trước.

Đã qua ba ngày đêm không ăn không ngủ, ta cảm nhận linh lực đã đủ tràn trề, liền tìm đường men theo dòng sông để trở về Lưu phủ.

Một đường về chẳng khó khăn, ta xông thẳng về phía thư phòng của chàng mà không hề báo trước. Thật ngạc nhiên là ta thấy chàng ở đó, đang cúi đầu chuyên tâm đọc sách chẳng phát hiện ra ta.

Ta nhẹ bước thật gần, thu lại khí thế ban đầu mạnh mẽ.

Một làn gió thổi khẽ tung tà áo trắng khẽ lướt qua gò má chàng, chàng ngẩng đầu phát hiện ra ta, trong ánh mắt chàng lóe lên một tia kinh ngạc.

Chưa để chàng hỏi, ta đã vội vã trả lời:

“Ta là Vân Đình, là con cáo ở trong phủ chàng dạo trước. Trước đây ta cứu chàng trên núi với hình dáng con người. Nhưng ta bản chất vốn là hồ ly, nhờ tu luyện mà có thể thay hình đổi dạng.” Nói xong ta còn sợ chàng không tin nên lại lấy ra miếng ngọc khuyết, cũng may là khi đó chàng đã đưa lại cho ta.

Trí Khiêm chống tay lên bàn từ từ đứng dậy, bước chân chậm rãi về phía ta. Chàng đứng gần ta khoảng cách không xa, ta cảm nhận được hơi thở quen thuộc của chàng từ trên phả xuống.

“Nàng có mệt không? Về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

Vậy là chàng đã nhận ra ta rồi có phải không? Chàng còn quan tâm đến sức khỏe của ta nữa. Bao sự căng thẳng đè nặng trong lòng ta tan biến, một làn nước mát lành bắt đầu lan tỏa tận tim, trong vắt và ngọt ngào.

Ta về phòng đánh một giấc thật sâu sau mấy ngày không nghỉ. Tới đêm ta bị đánh thức bởi hương vị của thức ăn ngon. Ta cứ tưởng là mơ, đến khi choàng mở mắt ra mới biết đó là sự thật.

Chàng ngồi đó, bên cạnh một bàn thịnh soạn đầy ắp những món ngon. Ta nói thật, hình ảnh của chàng khiến ta thấy no bụng hơn cả tất thảy thức ăn trên đời. Nhưng cái bụng ta thì phản đối, nhìn thấy chàng nó réo sôi lên ùng ục. Dẫu sao ta đã mấy ngày không ăn uống rồi còn gì?

Ta phát hiện ra ánh mắt chàng nhìn ta rất nhu hòa, cứ như thể sau một giấc ngủ say tất cả đều thay đổi vậy. Ta thích sự thay đổi ấy, ta thích dáng vẻ của chàng. Chỉ cần là chàng thôi, chỗ nào ta cũng thích.

Chúng ta cùng nhau ăn bữa tối, chàng vì ta mà chuẩn bị một bữa ngon. Dù có là hồ ly tu luyện thì ta cũng ăn không hết. Bụng ta cũng đâu phải cái thùng rỗng không đáy đâu.

“Ta no thật rồi, không thể ăn thêm nổi.” Ta xoa cái bụng tròn vo và nói.

“Vậy thì ăn chút hoa quả tráng miệng đi.”

“Ta thật no rồi, chẳng ăn thêm được nữa đâu.” Ta nài nỉ, dù cái ánh mắt kia như hồ thu sâu thẳm thì ta vẫn không thể để mình bị sa vào đó được. Mặc dù thú thực là ta đã bị quyến rũ từ lâu rồi.

Chàng không ép ta nữa, lấy khăn mềm lau miệng cho ta, ta như được chăm sóc mà thụ kinh nhược sủng.

Vợ của Sói |Wife Of The Wolf| - Chapter 1 - Wattpad

Ta đang hạnh phúc, cực kì cực kì hạnh phúc. Cảm giác tất thảy trên đời chẳng ai hạnh phúc bằng ta. Ta gạt đi mọi hình ảnh về nàng quận chúa kia, ta chỉ muốn tận hưởng cảm giác này mãi mãi. Và mong đêm nay không phải chỉ là giấc mơ, sau khi thức dậy tất cả đều tan biến.

Đúng là tất cả không tan biến, vẫn là giấc mơ tươi đẹp ấy. Ngày mỗi ngày thức dậy ta đều thấy chàng bên cạnh ta. Ta ngủ say quá rồi, chàng tới lúc nào cũng chẳng hề hay biết.

Chàng đặt trên bàn điểm tâm buổi sáng, cùng một ấm trà hoa bưởi thật thơm. Chàng dặn ta phải ăn uống nghỉ ngơi, chàng lại vội vã lên triều buổi sớm. Ta rất muốn hôn từ biệt, nhưng có lẽ giờ đã muộn nên chàng vội vã đi ngay.

Làm quan thật là vất vả, chẳng sướng như ta chơi thong thả cả ngày. Nhưng mà một ngày không có chàng thì buồn chán biết sao đây, ta nảy ra ý định làm ra những món ngon chờ chàng về thưởng thức.

Trăng hôm nay rất sáng, hoa trong vườn vẫn tỏa hương thơm. Một bàn ăn hấp dẫn đã chuẩn bị tinh tươm, chỉ cần chờ chàng về là chúng ta thưởng thức. Ta chờ chàng lâu đến mức ngủ gục, khi tỉnh dậy rồi thấy đồ nguội ngắt nguội ngơ. Đã canh gì rồi nhỉ? Sao chàng chưa thấy về?

Ta lo lắng đi về phía phòng chàng để ngó, vừa hay gặp nha hoàn đang từ cửa đi ra.

“Lưu đại nhân vẫn chưa về sao?” Ta hỏi.

“Ngài đã về rồi, nhưng mệt nên nghỉ sớm. Mong Vân Đình cô nương đừng quấy rầy ngài.”

Ta thở dài, chàng mệt thì thôi vậy. Thời gian ta ở đây còn dài, thiếu gì lúc bên nhau.

Ta vừa quay gót bước đi thì lại nghe thấy tiếng cười trong phòng khúc khích. Là giọng nữ tử, không phải giọng chàng.

“Ai trong đó vậy?” Ta kéo lấy nha hoàn hỏi.

“Vị hôn thê của Lưu đại nhân, Ngọc Lan quận chúa. Sau này Vân Đình cô nương có được gả vào phủ thì cũng phải gọi quận chúa một tiếng chính cung.”

Ta ngạc nhiên trợn tròn mắt:

“Vị hôn thê? Sao chàng lại có vị hôn thê được?” Ta cứ tưởng trong lòng chàng chỉ có một mình ta chứ?

Nha Hoàn thấy ta thắc mắc liền ôn tồn giải thích:

“Sau khi Lưu đại nhân nhậm chức đã được chính nhà Vua ban hôn, tuy hôn lễ chưa chính thức cử hành nhưng ai ai cũng coi Quận chúa là Lưu phu nhân của phủ.”

Ta nghe thật lạ lẫm, sao việc đó không ai nói cho ta? Ngay cả chàng cũng không hề nói.

Nha hoàn dặn ta đừng làm phiền canh xuân của họ, ta chỉ biết lặng lẽ rời đi. Nhưng ta chẳng đi quá xa, đợi bóng nha hoàn khuất dạng liền hóa thành lốt cáo rồi nhảy tót lên mái nhà. Lật mấy viên ngói, luồn xuống dưới xà, qua một tấm rèm hoa ta nhìn thấy bóng chàng đang lay động.

Ta thở phào nhẹ nhõm, may mà cả hai người đều không ở trên giường, họ chỉ đang ngồi ở bàn đàm đạo. Ánh nến trên bàn lung linh, hương rượu hoa mai ủ chín thơm nồng. Ta nghe thấy tiếng chàng cười, ở bên ta chàng chưa từng cười sảng khoái như thế. Ta cứ cảm giác chuyện này không chân thật, ta vểnh tai lắng nghe xem họ nói gì.

“Tay nàng có sao không? Tại sao lại để cho mình bị phỏng?” Ta nhìn thấy chàng cầm bàn tay quận chúa, chúng ta chưa có những cử chỉ thân mật như thế, chưa bao giờ da chạm lấy da.

“Không phải tại chàng sao? Thiếp chỉ muốn nấu một món ăn ngon cho chàng.” Giọng Ngọc Lan nũng nịu, ta nghe mà cảm giác nổi da gà.

“Có bao người làm mà, hãy sai bảo họ. Ta không muốn nàng bị thương dù chỉ là sợi tóc.”

Ta thấy bóng hai người khẽ chạm vào nhau. Tim ta thắt lại, vậy còn ta thì sao?

Ta thấy chàng vuốt ve gương mặt ả, rất dịu dàng và tình cảm. Tiếng chàng lại tiếp tục vang lên, đêm tĩnh lặng khiến ta càng nghe rõ.

“Nàng là người quan trọng nhất cuộc đời ta. Nàng là ân nhân cứu mạng ta. Ấy vậy mà con cáo kia lại tự nhận công về cho nó. Ta không biết nó lấy được miếng ngọc ấy từ chỗ nào, nó là của Lưu Gia, chắc chắn ta sẽ đòi lại nó.”

“Ừ, vật của chàng chắc chắn phải lấy về. Nhưng trước tiên phải lừa nó lấy được viên ngọc kia đã. Thiếp đã từng thấy nó mang ra một lần, chắc chắn là viên ngọc thần kì được nhắc đến trong truyền thuyết. Chàng không biết đâu, sức mạnh của nó thật vô bờ. Cụ tổ bên ngoại của thiếp đã chính mắt nhìn thấy nó, còn ghi chép lại để lưu truyền cho con cháu về sau.”

“Nhưng ta sẽ phải giả bộ đến bao giờ? Ta không muốn cứ phải gần gũi với bất cứ ai ngoài nàng ra cả.”

Giọng chàng có chút miễn cưỡng, như thể sự miễn cưỡng ấy dành cho ta. Chẳng lẽ ta lại đáng kinh tởm đến thế ư? Ta không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, tại sao sự thật lại đổi trắng thay đen như thế? Chàng đã quên ta chính là ân nhân đã cứu chàng sao?

Ngọc Lan đặt ngón tay khẽ chạm lên môi chàng, ả ngọt ngào thuyết phục.

“Thiếp biết chàng phải chịu khổ rồi, chỉ cần chút nữa thôi là chúng ta có thể thoải mái không cần diễn nữa.” Rồi ả ghé vào tai chàng điều gì đó, quá nhỏ đến mức ta chẳng thể nghe.

Ta lặng lẽ rời đi, đối với ta như thế này là quá đủ. Ta ngồi trên mái nhà, ngắm nhìn bóng trăng sáng tỏ. Ta ngồi ngâm nga khúc hát. Trăng ơi trăng, trăng có hiểu lòng ta.

“Lúc này đây ta không thể nhìn thấy được tâm hồn lạc lõng của chàng,

Cũng chẳng thể nào đoán ra được những sắc màu trong đôi mắt chàng.

Một cơn gió thoảng qua, một giấc mộng dài.

Tình yêu giống như là số mệnh, con người không thể nào đoán trước được.

Rốt cuộc thì con tim chàng đã bị điều gì mê hoặc?

Bóng hình chàng như đang bị đêm tối nhấn chìm.

Kết quả cuối cùng của hoa đào khi đã nở rộ sẽ ra sao?

Nhìn chàng ôm lấy ta vô cảm còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng kia,

Vì thế ta đành để chàng hạnh phúc bên người khác.

Tình yêu ta dành cho chàng giống như nhịp tim mãi không thể nào dừng lại,

Muốn phác họa nhưng lại không thể hình dung ra dáng hình chàng.

Ta chỉ mong chờ sự quyến luyến trên gương mặt chàng,

Vì chàng mãi là bản tình ca bất tận trong ta…”

(Bài hát “Họa Tâm” – phim Họa Bì)

Nước mắt tràn ra, gió đêm rất lạnh. Ta một bóng co ro cô độc, cảm thấy tủi hổ cho chính mình. Kiếp trước kiếp sau sao duyên này lại mong manh đến thế? Ta biết làm sao khi trái tim chỉ khắc ghi mãi bóng chàng. Liệu ta có thể từ bỏ được không? Ta biết rằng chẳng thể nào làm được…