3. Ở khu vực của người lạ
Khi muốn đi đến một nơi mới để sinh sống chúng ta không chỉ chuẩn cho mình một hành lý thật là tương tất và đầy đủ. Mang những vật mà mình thấy cần thiết đặc biệt là những thứ mà mẹ muốn mình mang theo, mẹ lúc nào cũng là người tỉ nhất trong việc chuẩn bị các thứ đồ sợ Hoa Hồng quên thứ này, để lạc mất thứ kia sợ hoa thiếu gì đó, đối với mẹ là rất quan trọng nhưng mẹ lúc nào cũng quên nhắc nhở hoa hồng phải chuẩn bị đủ tinh thần để đôi diện với những thử thách mới. Cũng có thể là mẹ hoa đã nhắc nhưng có lẽ Hoa Hồng không thể tưởng tượng sự cần thiết và quan trọng của nó.
Ở làng quê phía Đông nơi mà đón nhận ánh sáng mặt trời sớm nhất trong mỏi vùng đất. Điều kiện sống ổn định, thời tiết thuận lợi đất đai lúc nào cũng đầy đủ dưỡng chất. Chắc vì sự hào phóng của thiên nhiên mà con người ở đây nổi tiếng về tấm long thương yêu lẫn nhau. Đón tiếp những đóa hoa là thái độ vô cùng bình thường, bình thường đến mức như đã thân thuộc lắm. Ngôi làng mà ba đóa hoa đến sinh sống không lớn lắm. Mọi người không dẫn họ đi khắp ngõ ngách của vùng đất này mà để họ tự do khám phá. Không có tiệc tùng nhưng họ nhận được những nguồn dinh dưỡng mới do gia tộc giới thiệu. Họ được sống thoải mái nhưng trong sự bảo bọc của gia đình mới.
Dưới đôi mắt của Hoa Hồng thế giới này có một sự bí ẩn nào đó vô cùng kì diệu mà Hoa khó có thể hòa nhập ngay. “Hoa Thủy Tiên Bà là một nhánh cây to lớn bao phủ một góc lớn trong ngôi nhà, chững chạc bảo vệ những nhánh cây bé hơn ở dưới tán lá của mình, một cái cây còn mang nặng những quan niệm xưa cũ đôi khi khiến Hoa khó chịu. Hoa Thủy Tiên Chị Cả một người phụ nữ kỳ lạ lạnh nhạt nhưng lại không muốn người khác nói mình lạnh nhạt, là một kẻ thực sự ngu ngốc. Hoa Thủy Tiên Chị Bé là người nhiệt tình quá đáng, đoá hoa này có gì đó vô cùng khó hiểu, vô cùng khó đoán Hoa chẳng biết phải làm như thế nào và đặc biệt là nhà Thủy Tiên rất ồn” Hoa Hồng nghĩ. Mỗi lẫn hứng sương sớm hay tắm nắng đều phải duy chuyển đến một nơi rất xa vì Hoa không thể tập chung để xòe những chiếc cách ra được. “Hoa Thủy Tiên Chị Bé thì càng ngày càng trở nên phiền toái và là nguyên nhân của đa phần gắt gói mà Hoa gặp phải, cảm thấy người khác chưa gặp đủ phiền phức luôn chịu khó lôi người khác và mọi người vào cuộc trò chuyện nhưng lúc nào cũng muốn tránh xa mọi phiền phức”. Hoa đã từng có những suy nghĩ như vậy khi còn ở cùng gia đình Hoa Thủy Tiên đối với cô gia đình này kỳ quặc, ai cũng khó gần…. Chính vì thế việc sống chung đối với Hoa Hồng rất khó khăn và lúc nào Hoa cũng có suy nghĩ muốn rời đi, rời đi khỏi ngôi làng trở về nhà nơi thuộc về mình càng sớm càng tốt. Nhưng.
Thời gian thật kì diệu nó giúp ta xoa dịu những tổn thương trong trái tim của mình. Nó làm mờ đi những vết thương mà ta đã tạo ra cho nhau. Để đến cuối cùng chỉ còn sót lại những kỉ niệm tốt đẹp vẫn mãi ở đó ăn sâu bén rễ và trở thành một khối ân tình mà ta phải tìm cách hồi đáp.
Những ngày ở tại gia đình hoa Thủy Tiên Hoa Hồng không thích chút nào nó làm Hoa cảm thấy mình bị đối xử thật bất công, đáng ra cô phải được tự do trưởng thành như những cái cây hoa khác trong vườn thây vì chịu sự quản lý của một gia đình mà cô chẵn gửi gắm chút tình cảm nào, ngày ngày qua đi Hoa Hồng chỉ có một mong ước là thoát khỏi nơi đây thật nhanh và mau chóng đi tìm nơi chốn tự do riêng cho bản thân mình.
Nhưng vào một đêm như bao đêm khác cô đang nằm trên mảnh vườn của gia đình mình của nơi đã sinh ra cô, Hoa Hồng lại nằm mơ lại thấy Hoa Thủy Tiên Bà cười với mình nụ cười mà Hoa dường như không bao giờ để tâm đến, một người mà cô ít dành tình cảm cho. Cô nhớ đến lời ông mặt trời, khi ông kể chuyện cho những bông hoa khác nghe: “Khi con nằm mơ thấy một đoá hoa đã lâu không gặp, có lẽ là đóa hoa ấy đang rất nhớ con”. Những lời ấy làm cho Hoa Hồng nghẹn lại, cô khép những cánh hoa mỏng manh của mình lại, suy nghĩ. Và cô nhận ra có cái gì đó, có lẽ là sự vô tâm, có lẽ là sự giận dữ đã che mờ đi tình yêu thương mà gia đinh Hoa Thủy Tiên dành cho cô và có lẽ cô đã dành cho những đoá Hoa Thủy Tiên quá ít yêu thương.
Nhà Thủy Tiên dọn cho cô một căn phòng trống căn phòng này đã là nơi nương náu của nhiều thế hệ trước của gia đình Thủy Tiên vì căn nhà của họ không thể rộng thêm nhưng số thành viên nhà đình càng ngày càng tăng lên. Nên căn phòng này phải dành một khoảng để làm nơi chứa đựng những dụng cụ trong nhà còn có một ít phân bón của gia đình họ nữa. Phân bón và những mảnh đất màu mỡ là một phần không thể thiếu trong phát triển gia đình và cũng là niềm tự hào của họ.
Những gì cô học được từ gia đình này là khả năng tiết kiệm nguồn tài nguyên trong khi một vài thành viên không như vậy, khả năng chăm sóc những mầm non bé xíu, bón phân, chăm sóc những cây lớn… Nhưng từ trong cõi lòng Hoa Hồng tự nhận thấy bản thân mình không có nhu cầu đi chăm sóc những cây hoa khác, đây không phải là những gì cô mong muốn, đây không phải là cuộc phiêu lưu trong mở của Hoa Hồng.
Nhưng rời khỏi ngôi làng nhanh như vậy thì không được phép. Hoa Hồng đã tâm sự chuyện này với một đóa bồ công anh nhưng người bạn này vô tư lắm hình như cô bạn này không hiểu ý cô mõi lần Hoa nói chuyện thì Bồ Công Anh luôn đu mình theo làng gió muốn rồi đi, mà không muốn nghe cô tâm sự chút nào. Những chuyện Hoa muốn rời đi đã nhanh chóng đồn khắp làng đến cả tai tộc trưởng và gia đình Hoa Thủy Tiên họ hỏi Hoa vì sao muốn rời đi nhưng hoa không biết phải giải thích thế nào. Thế là mọi chuyện vẫn đâu vào náy hoa vẫn phải ở lại với gia đình hoa Thủy Tiên.
(Còn nữa…)