2. Cơn mưa ngày xa nhà

Mưa đến một cách quá đột ngột khiến chuyến đi có phần vội vã hơn. Mưa không quá to nhưng di chuyển có chút khó khăn khiến mọi người có phần đuối sức. Đi cùng với hoa hồng còn có thêm hoa Hướng Dương và hoa Cẩm Chướng hai người sống rất gần nhà Hoa Hồng nhưng hoa hồng lâu lắm rồi chưa nói chuyện cùng họ nên khó mà có thể hòa nhập được vào cuộc trò chuyện. Có máy bạn hoa trong làng nói ngắm mưa rất buồn Hoa Hồng cũng thấy vậy, không có lý do gì cả ai cũng nghĩ thế nên hoa hồng cũng thấy thể, cũng không biết vì điều gì? Bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí của Hoa Hồng những hình ảnh mà cô ngỡ như là đã quên, nó mơ hồ lắm, nhưng đôi khi mưa cũng đơn thuần là mưa có mưa lớn mưa nhỏ có mưa vào buổi sáng lại có mưa vào buổi tối nhưng đôi khi chúng ta hãy nó được trả về nguyên bản của nó mưa đôi khi cũng chỉ là mưa thôi, tiếng mưa đôi khi không có một giai điệu gì cả. Chỉ có hỗn loạn, nên hoa hồng không nghe ra là bài gì. Hoa hồng mang một thân đầy nước đi về hướng Đông, trên đường đi cô liên tục hỏi những người trên đường nơi mà nhóm bọn họ muốn đến có cô hoa Dâm Bụt nhiệt tình đưa họ đi một đoạn đường rất xa khi đến khúc quanh của con đường rừng đầy nước mưa. Cô chỉ chỉ một hưởng ở phía xa nơi có những cây cỏ sằm uất bảo họ đến đó thì rẻ vào một con đường nhỏ sẽ đến ngôi làng mà bọn họ muốn tìm nhưng không phải ai cũng tốt như bông hoa Dâm Bụt, trên đường họ phải đối mặt với một thử thách đầu tiên trong đời.

Một số hình ảnh đẹp về hoa hồng nhung - Hoa Nguyệt Hỷ
Mọi biến động và trở ngại luôn xuất hiện một cách bất ngờ, như một sự cố tình của vũ trụ không ai có thể lườn trước. Người xấu trong mắt hoa hồng luôn có một hình dáng rất kỳ quái và trong suy nghĩ luôn có những vô cùng khó lường và vặn vẹo. Họ nhơ nhuốc và nhìn trong phát tráng như những con sâu.

Hai con sâu, một con với lớp võ lông lá màu vàng, một con thì đen xì xì thân người mọc ra những lớp lông tua tủa nhìn vô cùng đáng sợ. Hoa Hồng có chút hồi hộp và những đoá hoa khác cũng vậy, họ khép cánh lại có mình vào những bụi cây. Trái với thái độ ngơ ngác, sợ hãi của ba đóa hoa, hai con sâu ra sức làm quen mời mọc: “Ba đóa hoa sinh đẹp định đi về ngôi làng ở phía Đông đúng không nơi đó chúng ta rất quen thuộc lên lưng bọn ta đi chúng ta chở đi cho nhanh”.

Hoa hướng dương mạnh mẻ đáp: “Không cần đâu chúng tôi tự đi được còn một chút là tới, chúng tôi biết rõ nơi chúng tôi muốn đến”. Sâu vàng hùng hổ: “Trời còn đang mưa vô cùng khó đi ba bạn nhỏ chỉ cần cho chúng ta mỗi người ba hạt giống chúng ta sẽ đưa ba bạn đến nơi, có phải là nhanh chóng thuận lợi hơn không? Ba bạn lại mang đồ nặng như vậy…”. Hoa vàng có chút mềm lòng: “Tôi thấy được đó, hai bạn chúng ta cũng không rõ đường lắm đường lại trơn, trời lại sắp tối rồi không biết khi nào mới đến”. Hai con sâu đồng loạt: “Đúng đúng”. Hoa Hồng nói những tiến ấp úng: “Không đi, mình muốn tự đi, hạt giống mẹ mình chăm kĩ lắm mới ra bao nhiêu đây mình không muốn…”. Nói rồi mau chóng rời đi bỏ lại tất cả phía sau. Hai đóa hoa còn lại đuổi theo trong ánh mặt hung ác của lũ sâu. Chúng không hề từ bỏ, cứ lủi thủi đi phía sau, vừa đi vừa lải nhải, lẳm nhẳm gì đó. Những đóa hoa sợ lắm, có chăng muốn chạy nhưng hành lý mang theo quá nặng. Những con sau uốn thân mình thật cong trên mặt đất long tơ nhọn cắm sau vào những chiếc lá, xuyên thủng nó, những chiếc lá héo rũ vang lên những âm thanh “ậm ừ” khe khẽ dường như đã dùng chút hơi tàn để kêu gọi giúp đỡ. Từ trên bầu trời đã xám lại do mưa nhiều giờ, dường như cơn mưa chỉ còn sót lại những sợi lất phất nhưng màu trời vẫn chưa sẵn sàng để mắt tấm màng tối nặng trịch này lên, nhưng những người bạn hoa bé nhỏ đã thấy một chị chim sẻ đang bay tới. Hai con sâu vừa nãy còn hung hăng uốn mình giờ đã co cụm thân thể những cái lông rũ xuống, chúng vội chạy núp sau những chiếc lá mà chúng vừa làm tổn thương không nói một lời luận khuất rồi biến mất như mây mù.
Trời ngừng mưa, không khí trở về với vè mặt thiện lành và hào phóng, hơi thở man mát tảng mạng qua những cánh hoa làm cho chúng thêm căn bóng. Con đường đang dần hiện ra, một không gian kỳ diệu với một vùng đất tuyệt vời. “Mấy đứa đang đi về ngôi làng hướng Đông phải không? Chỉ còn một đoạn ngắn nữa, cố lên” chị sẻ hạ thấp đôi cánh nhìn những bông hoa mới đến với sự niềm nở diệu hiền.

(Còn nữa…)