Chán quá cái cảm giác này, cái cảm giác cô đơn buồn tủi-cái cảm giác không ai muốn bao giờ. Nó cứ đi trên con đường vẫn đi nhưng sao giờ đây lại khác thế. Từ những người bình thường nó vẫn gặp, từ cái cây xanh xanh nhỏ xíu bên góc đường mà ngày nào đi ngang qua, nó cũng bẽ một lá rồi thổi một bản nhạc du dương. Nhưng hôm nay nó lại không muốn làm thế, nó ghét nếu như không muốn nói là nó sợ, sợ người ta nhận ra nó-người mà không ai dám nghĩ là nó có thể tồn tại trong thế giới này.

Nó đi mãi đi mãi rồi nó nghĩ tại sao bây giờ nó lại như thế này, bắt đầu từ bao giờ nó không nghe lời nó nữa, bắt đầu từ lúc nào nó không hiểu nỗi mình? Nó lại đi rồi nó khóc khi trong đầu nó thoáng hiện câu chuyện của ba ngày trước lúc nó đến nhà cô chủ nhiệm và ngay lúc đó nó nhận ra một điều làm nó hối hận vô cùng.

Chuyện bắt đầu từ ba ngày trước nhưng phải kể từ khi nó vào lớp 11, nó rất vui khi nghe từ bạn bè chủ nhiệm lớp nó là một cô giáo rất xinh xắn, học rất giỏi ngày xưa và dạy rất giỏi bây giờ. Nhưng cái vui đó cũng nhanh chóng tan biến dần bằng những lí do vô cùng đơn giản. Từ cái việc cô không bao giờ vào lớp 15 phút đầu giờ, cô chẳng bao giờ đi lao dộng cùng lớp thậm chí có đi thì cô cũng không vui, lúc nào cũng có sự nhăn nhó trên gương mặt của cô. Nó ghét cô vì cô không bao giờ hỏi tụi nó cảm thấy học như thế nào mà cô chỉ hỏi rằng kết quả học ra sao, nó ghét cô vì cứ mỗi tiết sinh hoạt là cô cứ dọa đổi chỗ ngồi tụi nó. Nó luôn nghĩ cô không quan tâm đến lớp mà cô chỉ nghĩ đến tiền bạc và danh vọng. Lúc đầu chỉ là ghét trong lòng nhưng dần dần nó lại ghét ra mặt. Trong tiết của cô nó không bao giờ giơ tay phát biểu, cô nói chuyện với nó, nó cũng chẳng nhìn mặt cô. Đã có lần bạn bè nói cô đã từng khóc vì nó, nó chỉ trả lời: “giả vờ đấy!” , rồi nó đi.

Thi THPT quốc gia 2019: Quy định riêng buộc thí sinh phải tuân thủ khi làm  bài thi trắc nghiệm

Khoảng một tuần sau nó cảm thấy hình như cô không còn ‘quấy rối’ nó nữa, nó tự nói với mình “ như vậy càng tốt chứ sao”. Nhưng sao lạ vậy vừa nói ra câu ấy nó lại cảm thấy một cảm giác không sao hiểu nỗi, chẳng phải đó là điều mà bấy lâu nó muốn sao, bây giờ tại sao nó lại không vui thế nhỉ?! Bỏ đi! Nó không nghĩ đến nữa. Ngày lại qua ngày nó cảm thấy khó chịu vô cùng, cho đến ba ngày hôm trước khi bạn bè rủ nó lại nhà cô chơi, không hiểu sao nó lại đồng ý ngay, bạn bè nói nó nghĩ lại thật rồi, “không có chuyện đó” nó chỉ muốn đi nhà cô để xem nhà cô như thế nào, liệu cô có giống như nó nghĩ – là một người sống trong điều kiện giàu có nên không quen, không thích ở một trường học dưới quê chăng?

Cuối cùng thì ngày tụi nó hẹn đi nhà cô cũng đến. Nó hơi lo vì bình thường nó đối xử không tốt với cô, nó sợ cô không đón tiếp nó. Nhưng thôi mặc kệ, nó đã nói đi thì không thể nuốt lời được. Bắt đầu đi từ sáng nhưng đến nhà cô thì đã xế trưa, thì ra nhà cô xa quá nên không thể vào 15 phút đầu giờ. Đến nhà cô người mà đầu tiên cô hỏi chính là nó, khi đến trước cửa nhà cô nó đã không tin vào mắt mình bởi vì nhà cô không phải như nó nghĩ, nhà cô làm bằng những tấm lá dừa đan xen lại với nhau mà người ta hay gọi là nhà lá, vào nhà nó lại ngạc nhiên hơn nữa bởi vì trước mặt nó toàn là giấy khen, bảng danh dự,… đan xen với nhau chi chít che đi mất những tấm lá. Nó khóc mất rồi , “cô ơi em xin lỗi, em dã nghĩ …” –“Cô biết rồi” . Và buổi chiều hôm đó người mà cô điện hỏi về đến nhà chưa đầu tiên cũng là nó.
Trời ơi nó không xứng đáng là một đứa học trò nữa, tại sao nó lại đối xử với cô như vậy. “cô ơi tha lỗi cho em!” , nó muốn gào lên như thế.

Bỗng nhiên có đâu một bàn tay ôm lấy nó, “cô ơi! là cô sao! Không, em không xứng đáng là một học trò của cô, em xin lỗi, em đã sai thật rồi!” – “Cô hiểu mà, chỉ là hiểu lầm thôi, từ đây cô không còn cô đơn không còn buồn nữa rồi, bởi vì cô đã có một học trò quý giá hơn ngàn vàng, em có nghĩ vậy không?”. Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đánh sâu vào tim nó. Nó cũng nở một nụ cười rồi nói với cô: “cô ơi em thổi cho cô nghe một bản nhạc bằng lá cây cô nhé!” -“uhm, cô sẽ nghe…”