Thời gian gần đây, cuộc sống của tôi chỉ thu bé trong căn phòng gần tầng áp mái thẳng hướng mặt trời lúc đỉnh điểm. Những trưa hè nắng chói, phần cửa chính hướng ra ban công là một tấm kính trong suốt, một tấm rèm cửa màu trắng đã bắt đầu ngà ngà màu thời gian. Chẳng biết ai đã đưa ra gợi ý về màu của chiếc rèm khi căng lên với mục đích để che chắn mọi sự kín đáo bên trong. Từ ngày này sang ngày khác, phần lớn thời gian của tôi là làm bạn với chiếc máy tính để bàn cũ kỹ, những ly trà đã châm thêm 2, 3 lần nước và những chiếc bánh quy ỉu.

Cứ mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là nhoài người ra chiếc bàn làm việc đặt cạnh giường ngủ để bật nút nguồn máy tính. Cứ thế, tôi mải miết đến khi chân tay tê cứng mới gắng gượng đứng lên đi lại vài vòng quanh căn phòng chỉ vẻn vẹn 20 mét vuông. Có lúc, tôi lại đứng lắc lư cốc trà thả nhiều đá, bộ điệu trông chuyên nghiệp chẳng kém gì những bartender được đào tạo qua trường lớp. Tôi nhìn ra ngoài thấy trời vàng ruộm màu nắng rồi chợt nhoẻn cười ngượng ngùng thụt vội vào bên trong phòng khi phát hiện từ một góc ban công khác, một chiếc camera chạy bằng.. cơm đang âm thầm quan sát mình.

Thời gian này, ở nhà chính là yêu nước. Đại dịch Covid-19 đang diễn biến phức tạp trong phạm vi cả nước, công ty tôi cũng chuyển sang chế độ làm việc tại nhà. Hơn nữa, công việc của tôi cũng khá linh động. Bất cứ đâu, chỉ cần một máy tính, một tai nghe, một chuột, một mạng wifi căng đét là đủ. Tôi thường bắt đầu mỗi ngày bằng việc mở máy tính lên để họp Zoom toàn công ty thay cho việc chấm vân tay. Sau vài phút chào hỏi, trao đổi công việc, động viên nhau cùng cố gắng cho qua mùa dịch, ai nấy đều bắt tay vào phần việc của mình.

Đẻ mổ ăn được bánh gì thì tốt cho bà bầu? | Phụ Nữ & Gia Đình

Tôi thường phân chia rành mạch những việc mình cần làm trong ngày. Giả dụ như, buổi sáng tôi sẽ dành thời gian để nghiên cứu đối thủ, đọc tài liệu tham khảo theo đề tài công việc được phân công. Buổi trưa sẽ lên ý tưởng nội dung trước. Đến đầu giờ chiều, tôi sẽ dồn toàn sức lực để viết. Phải chia sẻ thêm, tôi là dân content mảng công nghệ thông tin; mỗi ngày đều cần có ý tưởng xoay vòng với những keyword: máy chủ ảo, điện toán đám mây, trí thông minh nhân tạo,.. Chỉ có buổi tối, sau khi gác lại công việc chính, tôi thường dành ra vài tiếng trước lúc đi ngủ để viết nhật ký, ghi chép lại những điều tủn mủn, vụn vặt, tươi vui hoặc ấm ức diễn ra trong ngày.
Ở thời điểm toàn xã hội đều giảm tiếp xúc cộng đồng, hạn chế tối đa hành trình di chuyển thì công việc, những dòng tin nhắn yêu đương với một người đàn ông đã cũ, những trang word chạy dài mỗi đêm khuya trở thành niềm cứu cánh cho tâm hồn nhiều đáng kể. Kết thúc mỗi ngày, tôi thường nằm nghe lại những bản nhạc cũ rích, ngẫm nghĩ lại xem bài hát đó gắn liền với ký ức nào từng xảy ra trong đời.

– Em vừa nghe lại “Summertime Sadness” của Lana Del Rey, bài hát mà vào đúng cái ngày anh đón em ra viện chúng ta đã bật nghe ở chế độ lặp lại. Em chẳng biết lúc này muốn vui hay buồn, quên hay nhớ nhưng thật lòng cảm ơn anh vì đã quan tâm em vô điều kiện!
Vốn dĩ, tôi đã có ấn tượng tốt đẹp với những người đàn ông bận rộn hoặc một người đàn ông điềm tĩnh trước những cuộc yêu đương hay biết cách sắp xếp cảm xúc khi cần thiết nên khi gặp anh, tôi đã xem như mình tìm đúng chân ái. Đúng thế, một người đàn ông lúc nào cũng tíu tít nói cười, nhắn tin cả ngày với một hay nhiều cô gái thì chỉ có thể là anh ta thất nghiệp hoặc không có một sự nghiệp ổn định mà thôi. Đối với tôi, anh là mẫu đàn ông đặc biệt. Không phải người đàn ông nào cũng sẵn sàng hay chấp nhận với việc trở thành bố đơn thân. Từ sự bất ngờ, cho đến những bận rộn, những vụng về,.. tất cả đều chẳng dễ dàng chút nào. Bởi thế, tôi càng trân quý anh nhiều hơn.

7 rưỡi sáng, nắng đã lên tận đỉnh đầu. Sau cuộc điện thoại ngắn gọn, tôi đeo khẩu trang đi vội xuống dưới ngõ. Anh đã đứng sẵn ngoài ngõ với một giỏ trái cây và thực phẩm:

– Anh là shipper đây. Ship cho em một biển trời nỗi nhớ và một ít đồ cần thiết trong mùa dịch. Hạn chế ra ngoài thôi em nhé! Mong hết dịch sớm để lại được cùng em ngồi uống trà nhạt và ăn bánh quy ỉu.

Anh phải đi làm rồi.

Nói rồi, anh hôn lên trán tôi qua những lớp khẩu trang. Biểu cảm ánh mắt còn đầy sự luyến lưu trước lúc anh đi xa dần con ngõ. Tôi đứng nhìn theo anh đến khi bóng xe vút qua ngã tư phía xa. Tình yêu tuổi trưởng thành, có thể không cuồng nhiệt, nhưng lúc nào cũng khiến người kia ấm lòng và yên tâm bởi thế.
***
Trước lúc quen anh, đã có thời điểm tôi nghĩ rằng mình chỉ đang sống chứ không phải tồn tại. Người đàn ông ở cạnh tôi, chung sống cùng nhau suốt 2 năm trời, vào một ngày đẹp trời, dưới bàn nến lung linh, anh ta thú nhận rằng: “Vợ anh biết chuyện rồi. Có lẽ, anh nên rời đi trước khi mọi chuyện rối tung lên. Khi đó, em sẽ là người chịu thiệt hơn cả. Xin lỗi em vì tất cả những việc anh làm tổn thương cho em”. Từng lời nói của anh ta sắc nhọn như dao, cứa vào trái tim đang tràn đầy sức yêu và hy vọng. Sau cùng, mọi thứ lại tắt lụi dưới một đêm trời đầy sao và gió mát.

Cùng thời điểm đó, công việc kinh doanh của tôi cũng lao dốc và có nguy cơ đóng cửa. Tôi cũng sẽ trở thành một kẻ thất nghiệp bất cứ lúc nào. Và chuyện gì đến cũng đến, người đàn ông im lặng rời đi, thay số điện thoại và biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của tôi, xóa sạch những năm tháng mặn nồng và ấm êm, để lại trong tôi một lỗ hổng trống hoác và tăm tối phía trước mắt.

“Mày phải thải tự cứu vớt mình ra khỏi chuyện này, không ai cả”, lúc nào tôi cũng nhủ lòng phải tự trấn an mình. Tình cảm đặt sai chỗ thì chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong để sống. Sau một thời kiên nhẫn tìm người để san nhượng mặt bằng kinh doanh, tôi cũng hoàn tất việc chuyển giao cửa hàng cho người khác. Một tháng lao đao tự mình xoay xở, quay cuồng trong mớ hỗn độn, tôi sụt hẳn 5 ký. Mặt tôi gầy hốc hao, da dẻ xanh xao, thỉnh thoảng có triệu chứng buồn nôn, suy nhược cơ thể. Cho đến tận lúc này, những đêm thức trắng, ngồi chán lại nằm, khóc chán lại suy nghĩ vẫn là nỗi ám ảnh dài thườn thượt trong tôi. Tôi vẫn không hiểu điều gì vực lại trong tôi sự mạnh mẽ để chiến đấu tiếp tục; hay điều gì đó giúp bản thân ngộ ra rằng: Thất tình không đáng sợ bằng thất nghiệp. Tôi cần một công việc để nuôi sống bản thân mình chứ không thể cứ mãi ủ ê trong nỗi buồn quá khứ, hành hạ bản thân mình từ ngày này qua ngày khác. Thứ giết chết con người ta không gì khác chính là sự đói khổ, bệnh tật chứ không phải chuyện yêu đương.

***

Tôi còn nhớ như in buổi chiều hôm đó, sau khi đặt bút ký giấy tờ san nhượng, tôi loạng choạng dắt xe xuống vỉa hè rồi phóng vút đi về phía hồ Tây như một kẻ bất cẩn. Đúng là lúc đó, tôi thấy mình bất cần thật sự. Chẳng còn một điều gì giá trị hay ý nghĩa bên cạnh nữa. Tôi chợt nghĩ đến một câu nói mà người Việt mình vẫn hay sử dụng khi cần động viên, khích lệ nhau rằng, đen bạc thì đỏ tình hoặc ngược lại. Thế nhưng, cả hai thứ ấy đè nặng tôi cùng lúc, đột ngột đến choáng váng. Đau đớn, thất vọng, chán trường, tôi khóc, tôi cười như một kẻ điên.

Docker’s Natura, tôi vẫn nhớ chính xác tên của quán bar nhỏ sát hồ Tây, nơi chứng kiến sự sụp đổ trong tôi một cách trọn vẹn. Tôi uống hết ly này đến ly khác. Tôi vật vã, lúc khóc, lúc cười. Đến khi, nhân viên quầy bar báo sắp tới giờ nghỉ quán, tôi mới ý thức được việc cần phải đi về. Vừa phóng xe đi, tôi vừa mở căng mắt để nước mắt đừng rơi xuống. Lúc này đây, kể tôi có gục ngã, thậm chí lên bản tin sáng vì nhảy hồ tự tử chắc anh ta cũng không bận tâm nữa.

Huỵch! Càng xe máy của tôi va vào gương một chiếc BMW đi ngược chiều. Tôi ngã ra đất, cố gượng dậy nhưng cơ thể tôi ê ẩm, đau đớn. Cơn đau đánh thức cơn say trong tôi. Không hoàn toàn như thế. Đó là một cảm giác rất khác mà trước giờ tôi chưa từng cảm thấy mỗi khi ngã xe. Thoáng nhìn xuống, một dòng máu đỏ chảy từ đùi xuống bắp chân. Mắt tôi mờ đi. Tôi gục ngã thật rồi. Tỉnh dậy trong phòng bệnh, tôi thấy một người đàn ông lạ ngồi cạnh giường nằm. Nét mặt anh ta bỗng rạng rỡ khi thấy tôi mở mắt:

– Cô tỉnh rồi đấy à? Cô thấy trong người thế nào?

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Sự hỗn độn làm tâm trí tôi không bằng phẳng một chút nào. Dường như đã ý thức được toàn bộ sự việc xảy ra, bởi thời điểm đó, cơn đau đã đánh thức cơn say trong tôi rồi. Trái với tâm lý thường có ở phụ nữ khi vừa trải qua một cú sốc, tôi không gào khóc, đập phá mà chỉ run rẩy trong nỗi bất lực của chính mình.

Miệng lưỡi tôi khô khốc, môi run lên bần bật, không cách gì thốt lên thành tiếng được. Lo sợ rằng cơn xúc động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi, người đàn ông bước vội ra cửa gọi bác sĩ. Một nữ bác sĩ trẻ nhìn tôi đầy ái ngại:

– Em cố gắng thư giãn và nghỉ ngơi cho khỏe hẳn. Đừng nghĩ ngợi tiêu cực nhé! Sau này.., – Giọng bác sĩ ngập ngừng – …em vẫn có cơ hội để được làm mẹ. Yên tâm nhé!

Hai tiếng “làm mẹ” như cứa vào tâm can một người từ đầu đến cuối luôn cố gồng mình để mạnh mẽ, tôi khi đó chẳng còn muốn kiềm nén bản thân mình thêm nữa. Tôi bưng mặt khóc rung rức nghe đầy sự thương tâm. Giây phút biết mình không cô độc trên thế giới này, rằng tôi còn có một đứa con thì cũng là lúc tôi không giữ được nó. Điều quý giá nhất sau cùng lại trở thành điều khiến cả đời tôi ân hận và hối tiếc.

Liệu có quá bất công cho tôi? Cùng lúc, tôi mất đi mọi thứ: tình yêu, công việc và một đứa con. Bản năng của một đứa trẻ sinh ra đã thấy sự cô độc, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc tự vực dậy chính mình cả.

***

Từ lúc tôi lớn lên, tôi chỉ biết có bà ngoại. Đến năm tôi học lớp Chín thì ngoại mất, tôi chuyển sang sống cùng cậu mợ. Cậu mợ nuôi tôi đến khi học hết cấp 3 thì định hướng cho tôi đi học nghề hoặc đi làm công nhân khu công nghiệp rồi lấy chồng. Nhưng cuộc đời vốn ngắn ngủi, tôi vốn dĩ không muốn chấp nhận theo sự sắp đặt trong khi bản thân mình có thể làm khác đi. Và mùa hè sau khi tốt nghiệp bậc trung học phổ thông, tôi lên thành phố, bắt đầu hành trình của riêng mình.

Tôi làm hai công việc trong cùng một ngày. Từ sáng sớm đến trưa, tôi bán hàng ở tiệm bánh mỳ. Chiều về, tôi dọn dẹp nhà cửa, đón trẻ con, nấu cơm nước cho một gia đình có điều kiện ở gần khu nhà trọ. Tối đến, tôi mới tranh thủ mở sách vở ra tự ôn tập, nuôi hy vọng đỗ vào đại học.

Năm đó, tôi trượt nguyện vọng vào ngành Tâm lý học của Đại học Quốc gia, sau đó thì xin học nguyện vọng 2 cùng ngành vào Đại học Sư phạm 1. Gia đình cậu mợ tôi cũng chuyển vào Gia Lai làm ăn, sinh sống. Kể từ đó, tôi trở thành kẻ đơn độc trong thế giới không người thân bên cạnh. Cậu mợ tôi cũng lớn tuổi, hai đứa con cũng đang tuổi ăn tuổi học. Kể cho họ còn sống ở ngoài Bắc này cũng không đủ sức lo liệu thêm cho đứa cháu tội nghiệp. Tôi chỉ biết dựa vào sức mình. Lúc nào cũng dặn bản thân mạnh mẽ, cố gắng để không suy sụp. Những lúc yếu lòng, ốm đau, đói rét, thay vì gọi hai tiếng thiêng liêng “mẹ ơi”, tôi chỉ biết vùi mặt vào gối khóc tức tưởi đến khi ngủ quên trong nỗi mệt nhoài, để sáng tỉnh dậy lại bắt đầu một guồng quay như chưa từng có sự tổn thương nào đọng lại. Đến khi gặp người đàn ông ấy, yêu anh ta, coi anh ta như người thân thích, rồi nhận về mình bao tủi hổ, cay đắng thì cũng là lúc niềm tin trong tôi đối với mọi thứ xung quanh trở thành điều xa xỉ.

Sau này, thời gian cũng xoa dịu đi những đắng cay trong quá khứ. Chẳng ai ôm mãi quá khứ không vui để tiếp tục cuộc đời mình cả. Điều tôi cần trong lúc bản thân đang chới với không phải một người giàu có, sẵn sàng lo cho tôi một cuộc sống đầy đủ mà tôi cần một người để bầu bạn, một người sẵn lòng nghe những yếu đuối bên trong tôi, một người khiến tôi chẳng cần cố gắng gồng lên mạnh mẽ. Dù thế nào, sâu thẳm trong tôi vẫn là phụ nữ. Một phụ nữ biết yếu đuối, biết tổn thương và lúc nào cũng cần được chở che.

Thời gian này, nếu không có anh, người đàn ông xuất hiện vào đúng thời điểm cơn ác mộng trong tôi đang rấy lên mãnh liệt, có lẽ những ngày tháng tăm tối sẽ lấp vùi tôi trong những mảng bụi mờ đặc quánh. Sự xuất hiện của anh, ngoài việc một bí mật của đời tôi được khai mở: một sinh linh bé bỏng đang ở trong tôi thì chúng tôi cũng đồng cảm cùng nhau trong những tổn thương của tuổi trưởng thành.

Sự xuất hiện của anh cho tôi hiểu rằng, mình chưa hẳn là sự bất hạnh lớn nhất trong thế giới này. Bản nhạc chiều buồn phát đi phát lại nhiều lần như gợi lại nỗi niềm chưa từng bị năm tháng thiêu đốt. Có lẽ, ngoài rơi vào điểm mù lúc va chạm xe cộ trên đường, tôi cũng dần bị sự dịu dàng của anh khiến cho rung động.

Lúc đến đón tôi ra viện, ngồi trong khoang xe, anh ân cần thắt đai an toàn cho tôi trước khi xe chuyển bánh. Cũng trong chiều hôm ấy, chúng tôi cởi mở hơn, chia sẻ với nhau mọi điều về cuộc đời muôn màu muôn vẻ.

– Rõ ràng là tôi say nên va vào xe anh. Anh không những không bắt đền còn đến viện chăm sóc tôi, và giờ còn thanh toán viện phí, đón tôi ra viện. Anh để lại số tài khoản của anh đi, tôi sẽ chuyển khoản gửi lại anh tiền sửa xe và tiền viện phí của tôi!

Anh mỉm cười, khẽ lắc đầu:

– Hôm đó tôi cũng quá chén. Cũng một phần lỗi sai do tôi nên chuyện tiền bạc chúng ta hãy xí xóa đi nhé! Giờ quan trọng nhất là sức khỏe của cô. Tạm thời hãy hạn chế di chuyển, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ăn uống cho lại sức. Cần gì cứ nhắn tôi nhé, tiện đường đi tôi sẽ mua rồi mang qua.

Tôi mở to mắt, một cách biểu cảm rất đỗi ngạc nhiên trước cách quan tâm của người đàn ông này. Không vồ vập, không suồng sã, không tán tỉnh, không hứa hẹn, mà chỉ bằng nét mặt hiền từ, giọng nói ấm áp và sự chân thành. Thật không ngờ, một người dưng vừa mới gặp gỡ lại có thể mang đến cho tôi sự ấm áp và tin cậy đến thế. Ngập ngừng, tôi quay sang anh bắt đầu hỏi chuyện:

– Cả tháng trời ngày nào anh cũng đi lại trong viện lo cho tôi, thế gia đình và công việc của anh thì sao?

– Nói thế này không biết cô có tin không nhưng tôi là bố đơn thân. Nhà có hai bố con thôi. Mẹ trẻ con ngoại tình với một thằng cha trẻ còn hơn cô ấy cả chục tuổi. Đang nghỉ hè, tôi cho trẻ con về chơi với ông bà nội.

Sự xung đột trong điều tôi suy đoán với câu trả lời nhận được từ anh dường như đã đẩy suy nghĩ của tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Đúng là trên đời, chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Người khao khát một tình yêu đơn giản lại vấp trúng gã sở khanh, còn có kẻ đang ấm êm lại sẵn sàng bỏ qua hạnh phúc để chạy theo một người khác. Người này khao khát cuộc sống của người kia, còn người kia lại ngưỡng mộ cuộc đời của người này. Trước tâm lý dễ dàng chán trường với những ấm êm, bằng phẳng, người ta thường dễ dàng chạy theo những điều chưa đạt được, những thứ chưa thuộc sở hữu về mình.
***
Chúng tôi, hai con người bước ra từ bao nỗi thất vọng, sự tan vỡ trong tình yêu bỗng chốc như tìm thấy trong nhau sự cảm thông và quý trọng vô bờ. Chúng tôi trở thành những người bạn tốt của nhau. Không nấy làm khó hiểu cho lắm khi một người chưa sẵn sàng bước vào một mối quan hệ sau khi niềm tin trao hết đi chỉ nhận về nỗi thất vọng, còn một người vẫn luôn bất an về một hôn nhân đứt gãy. Người đàn ông ấy không muốn chỉ đứng nhìn tuổi tác đuổi nhau chạy dài và bất lực với thứ hạnh phúc dang dở. Chúng tôi thống nhất với nhau sẽ không cố gắng khi cả hai chưa sẵn sàng. Trong sâu thẳm, để sẵn sàng là điều không dễ dàng chút nào. Ai cũng cần thời gian để tự hàn gắn, cần thời gian cho sự thấu hiểu và vun đắp.

Như chén trà rót nước lần hai, chiếc bánh quy bỏ quên trên đĩa đã ỉu xìu, sẽ có người thấy nhạt, thấy đáng bỏ đi thì cũng có người muốn trân trọng. Trà nhạt, tôi vẫn uống, bánh quy ỉu, tôi vẫn thấy ngon thì việc dành tình yêu cho một người đàn ông đã cũ đâu có sá gì.