Tản mạn Huế
Trầm ngâm phố, trầm mặc sông Con thuyền phách nhịp giữa dòng lặng trôi Thần công, cửu đỉnh rêu phơi Thời gian gõ phiến luân hồi biến thiên Bao nhiêu đền miếu, chùa chiền Chúng sinh lấm láp, Phật Tiên phương nào ? Thương
Trầm ngâm phố, trầm mặc sông Con thuyền phách nhịp giữa dòng lặng trôi Thần công, cửu đỉnh rêu phơi Thời gian gõ phiến luân hồi biến thiên Bao nhiêu đền miếu, chùa chiền Chúng sinh lấm láp, Phật Tiên phương nào ? Thương
Chỉ đơn giản thế thôi. Tự nhiên nỗi nhớ ngày xưa nôn nao ruột gan khi chiều nay một khóm hoa tàu bay còn sót lại trong thời kỳ hậu nông thôn mới nở tím cả một góc trời quê. Ký ức trẻ thơ
Sớm mai xin cảm ơn đời Còn thênh thang một khoảng trời bình yên Trao nhau một đoá hồn nhiên Tiếng chim vẫn hót ngoài hiên dịu dàng Cảm ơn cơn gió hoang đàng Bay qua giấc mộng thế gian vô thường Lội qua
Mấy chục năm chưa quên giọng nói Lời "dạ thưa" ngọt lịm nỗi buồn Chưa thể quên mảnh trăng Gia Hội Vỹ Dạ còn lãng đãng khói sương Xa bao năm thèm tô cơm hến Mệ gánh hàng tất tả sớm khuya Em đừng
Ta nhớ tết xưa… Thuở còn con nít ta hay đòi mẹ Bộ đồ mới may mặc từ sáng tân niên Nào đâu biết mẹ gom góp bao mưa nguồn chớp bể Cuốc bẫm cày sâu mồ hôi thấm mặn những đồng tiền Ta
Mời nhau một chén trà sương Sen tàn cuống lá gửi hương đáy hồ Bên mành liễu chít khăn xô Chùm mây vén gió đón mùa vàng phai Mời nhau một chén trần ai Đắng cay trộn giấc Liêu Trai: vô thường Qua bao
(gửi 2 em HH) Thôi đành chúng mình chia tay Nhân duyên lỡ làng chừng ấy Ngày xưa yêu nhau là vậy Giờ sao hờ hững mắt nhìn? Thôi thì trước tòa đã tuyên Mình chẳng còn là chồng vợ Vẫn biết mẹ cha
Người chẳng còn muốn về quê Để nghe gió bấc thổi tê tái chiều Chòng chành một khúc gieo neo Chơi vơi trôi giữa bọt bèo phù sinh. Người giờ cơm áo thị thành Phập phồng câu hát sân đình đã quên !? Nhà
Đường làng rợp tím tàu bay Run run cái lạnh những ngày cuối đông Đào lấp ló nụ trổ bông Một người ra ngóng vào trông một người. Dân quê bao việc rối bời Mùa chiêm thắc thỏm, vụ mười lo âu Mạ non
Nghe con ê a đọc: “Quê hương là chùm khế ngọt/ Cho con trèo hái mỗi ngày/ Quê hương là đường đi học/ Con về rợp bướm vàng bay…”, ta đang dở tay công việc cũng bỗng chợt khựng lại, chợt rưng rưng
Có những người sống, hiện hữu hàng ngày sờ sờ trước mắt ta mà ta không hề nhớ. Có người đã khuất xa, thành người muôn năm cũ mấy mươi năm rồi mà ta lại chẳng thể quên. Cố Học Lực mãi in đậm
Trong kí ức tôi, làng quê xưa luôn vẫn sống êm đềm, trầm lặng sau lũy tre làng. Thoảng hoặc mới có tiếng người bán hàng rong vọng lên xua tan cái không khí tĩnh lặng, hắt hiu ấy giữa ban trưa. Những tiếng