Chiều!

…và chiều nào cũng như nhau cả, vẫn con đường quen thuộc đến phai màu, nó đưa anh đi-lại trong một chuỗi tuần hoàn của công việc. Cũng chừng ấy hoang vắng trong tâm tưởng mà lắm lúc anh ngỡ rằng mình đang lái xe giữa cái thành phố êm đềm lưa thưa sự sống…

Con đường anh về thật đẹp! có những căn nhà nằm chênh vênh ở một triền dốc cùng với ánh nắng chiều dịu ngọt như muốn làm cho mây gió chựng lại. Anh mê mẩn đến độ muốn dừng ngay lại giữa cao tốc vội vã ấy mà hít một hơi thật sâu… tận hưởng cái mùi hương cỏ người ta mới cắt vẫn còn thơm nức ở vệ đường.

Radio hôm nay người ta bật bản “Bây giờ tháng mấy” của Từ Công Phụng – trùng hợp và thiết tha quá, anh chuyển vội vào lane trong cùng để chạy chậm hơn và chỉnh volume máy hát thật lớn:

Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em?
Anh đi tìm mùa Xuân trên đời
Mùa Đông chết đi rồi mùa Xuân mắt em đẹp trời sao
Cho mình thương nhớ nhau.

Cũng không phải bây giờ anh mới cảm thấy vẻ đẹp của hoang vắng và thuộc lòng vẻ buồn ở đây. Những ngày đầu anh ở đây anh ngỡ là mình vừa lạc vào chốn hoang đảo xa xăm lạ lẫm, mà càng đi càng cố tìm lối thoát thì lại càng đi vào những bất lực và vô vọng to tát hơn. Càng cố vùng vẫy thì càng bị siết lại…

Bây giờ tháng mấy?

Bên Việt Nam giờ đã chớm Tết, anh thấy có vài người đăng ảnh tảo mộ cùng gia đình thật quý báu và ấm áp. Cái “mùi” Tết Việt đâu nó xộc trong cổ họng khiến anh thấy phấn khởi lắm dù rằng bên này tuyết đang rơi và mưa trắng đục cả tứ phía. Này là mùa mà nam thanh nữ tú diện lắm áo quần, nhà cửa tươm tất, xum vầy họ hàng… đâu đâu cũng đầy ắp màu vàng-đỏ hân hoan, rộn rã lắm

“Dập dìu tài tử giai nhân,
Ngựa xe như­ nước áo quần như­ nêm.
Ngổn ngang gò đống kéo lên,
Thoi vàng vó rắc tro tiền giấy bay”

Ở đây!

Những buổi chiều có chăng chỉ là những tiếng gió, tiếng rì rào của những bụi cỏ va vào nhau. Thỉnh thoảng có tiếng còi tàu rú gầm lên thật ảm đạm và lôi kéo hoài niệm. Nói như vậy không phải nơi đây yên ắng hay chán chường mà có lẽ những sự tưng bừng phồn hoa kia không đủ lấn át nổi sự yên tĩnh và vô vi trong anh.

Anh viết thư cho em vào cái mùa mà anh đã tự đặt tên cho nó là mùa “Hoa Trắng” – Nó có nhiều ý nghĩa lắm nhưng thôi anh sẽ tạm không giải thích về nó, điều khiến anh rất phấn khởi bây giờ là đã vào Xuân, Xuân ta – Xuân Tây không quan trọng mà là Xuân của Xuân trong kỷ niệm. Bài thơ ngày Xuân đã từng viết cho em:

Ngóng Xuân!

Tận đâu gió thoảng dạt dào hương
Én lộng giăng đăng cả lối vườn
Ánh mắt buông xuôi tầm tiếc nhớ
Bờ môi ướt đẫm thắm khôn lường
Mai hời hợt thuở đương Xuân sắc
Dưa ngẩn ngơ về lúc Hạ thương
Xuân đến trong Xuân là quá nửa
Đông về đong lại chút tình vương

Nắng vàng lại dịu đi mà cơn gió cũng bắt đầu ngưng thở
Radio lại cho anh nghe thêm một chút ngân và tên em dìu anh thả gần cuối đoạn dốc

Yêu nhớ về em!