Ngày mai, những ngã đường chan hòa nắng lên, bình minh sáng soi như chưa từng có những ngày mưa, như chưa từng có những ngày giông bão. Nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lung linh lên những cánh hoa còn đẫm sương đêm, nắng hong khô những nỗi niềm mốc meo xưa cũ. Vạn vật đều bình đẳng dưới nắng trời, qua đêm tối, là một ngày mai bao dung cho những ai dám một lần buông bỏ. Người ta cố níu giữ niềm đau trong quá khứ vì nó gắn liền với những ký ức ngọt ngào. Một lần đối diện, một lần phơi ra để những nỗi buồn như hơi nước bay lên, chỉ giữ lại những dư âm êm đềm làm hành trang cho những tháng ngày tiếp nối.
Ngày mai, trong vườn vẫn tràn ngập tiếng chim. Dù không còn nhiều cây xanh như ngày xưa nhưng nếu thức dậy vào một sớm mai, chúng ta vẫn thấy âm thanh hiền hòa quen thuộc đó. Tiếng chim thánh thót như một bài ca ngày mới, bài hát dành tặng cho tất cả chúng ta dù là ai, dù giàu hay nghèo, hạnh phúc hay khổ đau. Người ta thường mặc cảm vì những điều không may hay thất bại trong quá khứ để rồi sống buông xuôi, hoặc giả chạy đua với thời gian mà không để tâm đến những điều tưởng chừng nhỏ nhặt.
Nên cho dù chim vẫn hót mỗi một buổi sáng mà dường như ta đã không nghe thấy từ lâu lắm rồi. Hãy thử một lần dậy sớm để không cần phải vội vã đi làm rồi quên cái này cái kia, dậy sớm và mở cửa sổ cho tiếng chim ùa vào, hít một hơi đầy lồng ngực những trong trẻo của ngày thơ bên mẹ bên cha. Chỉ cần một chút thôi là đã hời lắm rồi. Ai cũng sở hữu một sớm mai đầy âm thanh vui vẻ và hồn nhiên như thế nếu lòng mình muốn có.
Ngày mai, sông vẫn chảy ra biển lớn dù bao đợt thủy triều lên xuống, cuốn trôi theo những bụi bẩn trên dòng chảy. Sao ta không ví những va vấp, những sai lầm là bụi bẩn và gửi chúng theo dòng nước, để nước cuốn trôi xa. Va vấp trong đời làm ta phải dừng chân, ban đầu không ai tránh khỏi cảm giác đau nhói và hụt hẫng. Có người sẽ rên khóc, có người sẽ tức giận nhưng sau đó là khoảng thời gian để nhìn lại cuộc hành trình, nhìn lại chính mình. Rồi nhận ra cũng có những thứ không nên cố chấp mang theo, có những thứ sẽ làm cản trở những bước đường sắp tới. Ngày mai nước vẫn chảy, sông vẫn trôi, thiên nhiên vẫn ban tặng cho tất cả chúng ta những điều kỳ diệu.
Ngày mai, ngày kia, ngày sau nữa … Vầng dương vẫn trên đầu và mặt đất dưới bàn chân. Đất mẹ luôn nâng đỡ bước chân ta còn mặt trời thì soi sáng. Dù đêm tối có mênh mông thì những hạt mầm cũng tách vỏ vươn lên khỏi mặt đất đón chào bình minh ló rạng. Chúng ta ai cũng có những hạt mầm như thế trong đời để mà gieo, để mà gặt những ước mơ. Ngày mai, mùa qua … Hoa cúc nhuộm vàng một trời thu thương nhớ. Rồi mùa đông sang gió lạnh luồn qua khe cửa, để ta lại mong mùa xuân về ấm áp những chum lộc non biếc xanh. Mùa hè mang về những gánh lúa vàng ươm, cánh đồng thơm rơm buổi chiều sáo diều bay lượn. Mùa qua rồi mùa lại sang, những điều vuột mất hôm qua đã thuộc về quá khứ. Ngày mai, tất cả đều có thể bắt đầu.
“Ngày mai” cho chúng ta những cơ hội giống nhau, chỉ khác nhau ở chỗ không ai biết mình có ngày mai hay không. Nên nếu chúng ta còn có ngày mai để mà bắt đầu, thì khi đó, chúng ta vẫn là những người hạnh phúc. Ngày mai đến, hãy chỉ giữ lại những điều đẹp đẽ, còn những nỗi buồn, xin phủ lớp bụi mờ để cho năm tháng lãng quên.