Tôi gặp nàng vào một buổi chiều mưa. Cơn mưa rào mùa hạ cứ ào ào trút xuống khiến chúng tôi vô tình trú mưa ở một bến xe buýt. Hình ảnh một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt thanh thoát, đôi mắt bồ câu giấu sau hàng mi cong vút đã khiến tôi thu hút không thể rời mắt, chỉ một nụ cười mỉm của nàng cũng khiến tôi rối bời, có lẽ hình bóng nàng đã chạm vào trái tim từ giây phút ấy… Ngay từ đó tôi đã có linh cảm: đây chính là người phụ nữ của cuộc đời mình!

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, gió thổi mạnh khiến nước mưa bắn tung tóe vào bến xe buýt. Nàng run rẩy như chú mèo nhỏ đứng nép vào một góc để tránh ướt, thấy nàng sợ hãi tôi vội vàng đứng lên phía trước để che chắn. Nàng lộ rõ vẻ ngạc nhiên, mở to đôi mắt ngước nhìn lên rồi lí nhí cảm ơn tôi. Thấy cơn mưa chưa có dấu hiệu ngừng lại, tôi nói chuyện cùng nàng để quãng thời gian chờ đợi đỡ sốt ruột. Những câu chuyện kéo dài quên thời gian, từ chuyện này sang chuyện khác một cách hứng thú, càng tìm hiểu tôi càng thấy nàng là một người con gái đáng yêu, thú vị và vui vẻ. Thỉnh thoảng nàng cười lên thích thú để lộ chiếc lúm đồng tiền duyên dáng, những lúc ấy con tim tôi bỗng trở nên loạn nhịp. Cơn mưa cuối cùng cũng đã ngừng, tôi vội vàng xin số điện thoại của nàng và trong lòng vui sướng lâng lâng, ngày hôm ấy đối với tôi thật khác…

Kể từ cái ngày định mệnh ấy, ngày nào tôi và nàng cũng nói chuyện với nhau. Cho đến một buổi tối trời mưa, tôi và nàng đi dạo công viên, xung quanh vắng hoe, trống trải chẳng có bóng người chỉ có những chùm đèn sáng lung linh sau màn mưa lất phất. Cả công viên tưởng chừng chỉ thuộc về riêng chúng tôi. Nàng đứng đối diện tôi bối rối, tôi nhẹ nhàng lấy ra chiếc vòng cổ hình giọt nước rồi nói: “Anh tặng em, em đồng ý làm vợ anh nhé!”. Nàng cúi mặt xuống ngại ngùng, hai má đỏ ửng lên, bẽn lẽn gật đầu. Tôi ôm lấy hình dáng đó vào lòng, cảm nhận rõ hơi thở và từng nhịp tim có phần vội vã của nàng, hạnh phúc vô cùng. Với tôi, nàng chẳng khác nào một cô công chúa bé bỏng, thanh khiết, nàng chính là người con gái mà tôi luôn muốn bảo vệ suốt cuộc đời này…

Dự báo thời tiết ngày 20/12/2019: Không khí lạnh làm nhiệt độ đêm và sáng  tiếp tục giảm sâu

Tôi và nàng có một câu chuyện tình yêu khởi đầu đầy lãng mạn và ngọt ngào, tưởng chừng sẽ mãi mãi giữ được những cảm xúc vẹn nguyên như thế nhưng không, không phải do người thứ ba, không phải do tình cảm phai nhạt, không phải khoảng cách địa lý cũng chẳng phải sự cấm cản từ ai mà chính do số phận… Nàng phát hiện mình bị ung thư, tôi rất đau khổ nhưng đành gạt nước mắt vào tim bởi tôi phải tỏ ra mạnh mẽ để nàng có thể dựa vào, nàng chiến đấu dũng cảm với căn bệnh quái ác như vậy thì tôi chẳng có lý do gì bi lụy khiến nàng phiền lòng. Nhìn người mình yêu ngày một tiều tụy hơn, tôi ước rằng người nằm trên chiếc giường trắng kia chính là mình, ước gì tôi có thể chịu đựng thay, nàng của tôi bé nhỏ lắm, vợ của tôi ngày ngày phải chịu đựng những cơn đau, những đợt hóa trị còn tôi thì vẫn chẳng giúp được gì, chưa bao giờ tôi thấy mình vô dụng đến thế…

Cuối cùng ông trời cũng thương, nàng của tôi vẫn được tiếp tục sống trên cõi đời này nhưng phải cắt đi hai bầu ngực… Nàng trở về nhà khiến ai cũng hạnh phúc, cả nhà cười nói huyên náo. Bầu trời hôm đó có lẽ xanh hơn, ánh nắng cũng vàng hơn. Nàng líu lo như con chim được bay giữa vòm trời xanh thẳm, một khoảng thời gian dài tôi mới lại nhìn thấy sự yêu đời hiện diện trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Tối đến, chúng tôi dành thời gian cho nhau trong căn phòng nhỏ nhắn thân yêu lâu rồi mới có dịp tận hưởng. Tôi và nàng theo thói quen ngày trước, nhấm nháp chút hơi rượu vang nhè nhẹ dưới ánh nến vàng lung linh, nàng của tôi vẫn đẹp và trẻ trung lắm! Tôi đặt một nụ hôn mãnh liệt vào đôi môi đỏ thắm của nàng, cơ thể nàng phảng phất mùi hương nhè nhẹ của hoa lavender, tôi từ từ lướt nhẹ lên chiếc cổ cao ba ngấn trắng trẻo của nàng rồi từ từ cởi chiếc áo ngủ mỏng tang ra rồi chợt sững lại. Đập vào mắt tôi là khuôn ngực phẳng lì, cảm xúc của tôi khựng lại, mặc dù đầu óc tôi đang tự nhủ phải cố gắng nhưng mọi thứ như chống lại tôi, tôi ngừng âu yếm nàng. Hơi rượu phảng phất xung quanh, một chút men chẳng thể nào khiến tôi có thể tỉnh táo, đầu óc tôi có muôn ngàn cảm xúc, người tôi cứng đờ. Nàng thoáng nhìn tôi rồi khóc nức nở… Nàng vội vàng kéo chăn che mặt, những giọt nước mắt trong veo cứ thế rơi, tôi vội kéo nàng vào lòng nhưng nàng lấy hết sức đẩy tôi ra hệt như tôi là một thằng biến thái cần xa lánh. Những tiếng kêu dấm dứt cứ từng chút khẽ khàng trong màn nước mắt: “Anh tránh xa em ra! Anh đi ra đi!”. Tôi tần ngần, sợ mình mạnh tay thêm chút nữa sẽ làm đau thân hình bé nhỏ của nàng nên đành bước ra khỏi giường. Tôi đứng bên ban công hút thuốc, từng làn khói khẽ vần vò thành những hình thù kỳ dị, ánh đèn đường hắt vào khiến tâm trạng tôi thêm não nề… Tôi thầm trách mình là một thằng chồng khốn nạn, tại sao tôi lại tụt cảm xúc với chính cái người phụ nữ mà tôi vẫn luôn si mê, tôn thờ? Ngày trước, nàng của tôi vẫn luôn tự tin bởi khuôn ngực đầy đặn, bây giờ nàng mất đi chúng chắc chắn nàng rất đau khổ và có lẽ nàng càng đau đớn hơn khi người chồng của nàng là tôi đây đã trơ lì trước thân thể ngọc ngà của nàng. Đêm khuya đợi nàng ngủ say tôi mới dám bước vào, khẽ lau những giọt nước trong veo đã đọng lại trên mí mắt. Đôi lúc nàng giật mình cựa người, có lẽ nàng đã gặp một cơn ác mộng nào đó. Mà rất có thể, cái cơn ác mộng của nàng có bản mặt của chính tôi…

Những ngày sau tôi cố gắng bù đắp cho nàng nhưng nàng lại càng lẩn tránh, giữa chúng tôi có một bức tường rào vô hình nào đó, những cuộc ân ái diễn ra chóng vánh, qua loa như để hoàn thành một nghĩa vụ. Có lẽ sự tự tôn của một người đàn bà đã khiến nàng mất đi cảm giác với tôi và phần con trong tôi đã làm nhòe đi tình cảm. Thế rồi một ngày mưa tầm tã, nàng bỏ đi và để lại cho tôi một tờ đơn ly dị. Vừa về đến nhà nhưng không thấy nàng đâu tôi vội đi tìm, tôi lùng sục mọi ngõ ngách cũng chẳng thấy nàng đâu cả, nàng đã bỏ tôi đi thật rồi. Tôi tự thấy mình chẳng khác nào một con quỷ, chính vì cái cảm giác ấu trĩ của tôi mà đã đẩy nàng đi xa thật rồi, nàng của tôi mong manh như thế thì có thể đi đâu được cơ chứ? Đau khổ, dằn vặt, tội lỗi, hối hận… Những cuộc tìm kiếm cứ diễn ra trong vô vọng, chẳng ai hay biết nàng đi đâu, cứ thế tôi đắm chìm trong men rượu, chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình đổ đốn như thế…

Tôi cứ sống những ngày tháng vô nghĩa, vùi đầu vào công việc và men rượu để cố ép bản thân không nghĩ về nàng. Ba năm sau công ty tôi có một nhân viên mới là con gái của tổng giám đốc. Hà có vẻ đẹp bốc lửa khiến đám đàn ông trong công ty phát cuồng, trừ tôi. Có lẽ, chính sự dửng dưng của tôi lại như một thứ ma lực khiến cô ta chú ý. Một cô tiểu thư “cành vàng lá ngọc” không thiếu thứ gì, cũng chẳng có gì muốn mà không có được ắt sẽ thấy hứng thú với cái điều đi ngược với quỹ đạo bình thường. Cô ấy luôn cố gắng tạo ấn tượng để quyến rũ tôi nhưng vô dụng, có lần cô ta còn sẵn sàng vào phòng làm việc của tôi để khêu gợi, khuôn ngực đầy đặn, bờ môi gợi cảm được dịp cứ chễm chệ trước mắt tôi nhưng khối óc và trái tim tôi chẳng mảy may rung động. Hà ngồi lên bàn, nắm lấy caravat của tôi rồi nói:

– Em yêu anh, yêu cả cái cách anh lạnh nhạt với em… Cái điều mà chưa một người đàn ông nào dám… Chỉ cần yêu em thôi, còn tiền tài, sự nghiệp thăng tiến của anh với chúng mình sẽ không thành vấn đề…

Tôi nhếch mép cười, hóa ra tôi cũng có giá trị đến thế sao? Tình cảm của tôi sao có thể đem ra trao đổi bằng những thứ vật chất tầm thường kia. Lòng tự trọng bị xúc phạm, tôi phũ phàng đẩy cô ta ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại. Lúc này tôi thực sự thấy nhớ nàng của tôi da diết, tôi nhớ sự e ấp của nàng, trong đầu tôi chỉ có hình bóng của nàng. Từ ngày nàng bỏ đi, mọi thứ dục vọng đối với tôi chẳng còn gì nghĩa lý nữa… Ngay ngày hôm sau tôi nhận được quyết định sa thải. Tôi mặc kệ, dẫu sao đây cũng là điều tôi đã lường trước được hậu quả của việc cự tuyệt tình cảm con gái của sếp là như thế nào.

Tôi đi lang thang vô định trên những con đường ngày xưa tôi và nàng thường dạo bước. Bước chân vô thức dẫn tôi đi đến chỗ nhà trọ trước kia nàng ở cùng chị gái. Từ ngày nàng bỏ đi, mỗi khi chán chường tôi lại đến nơi này, có lẽ số lần đến đếm bao nhiêu cũng không đủ. Vô tình tôi gặp chị nàng vừa đi siêu thị về, chị nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại nói:

– Chắc nó đã có cuộc sống mới rồi, chú đừng như vậy nữa, tìm cho mình hạnh phúc mới đi! Cứ tự giày vò bản thân làm gì cơ chứ!

Tôi lẳng lặng cúi đầu buồn bã đáp:

– Trước kia vì sự cư xử tồi tệ của em mà khiến cô ấy buồn và tổn thương, em biết em sai rồi… Dù cô ấy không còn bên cạnh em nhưng cả đời em sẽ chỉ có cô ấy là vợ, đấy là điều em có thể chắc chắn.

Chị lắc đầu. Tôi xin phép chị đi quanh phòng ngắm nhìn lại những thứ đồ dùng đã gắn liền với nàng. Đó là những tấm bằng khen, những cuốn sách “Hạt giống tâm hồn”, những bức ảnh tôi và nàng chụp chung… Mọi thứ vẫn được sắp đặt ngăn nắp, chỉn chu hệt như nàng vẫn còn hiện diện ở đây vậy. Tôi cầm chiếc tấm ảnh nàng chụp mặc áo cử nhân lên, nàng cười thật tươi, rạng rỡ như bông hướng dương thỏa thuê khoe sắc giữa bầu trời xanh tuyệt diệu, bất giác tôi mỉm cười ngây ngô như một kẻ ngốc.

Chị nàng nhìn tôi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói chậm rãi:

– Nếu thực sự chú còn yêu nó nhiều thì hãy gặp nó nói những điều chú nghĩ… Cuối tháng này nó về nước đấy, muốn hàn gắn hay thế nào thì tùy cậu định liệu…

Những lời nói cứ vang vọng bên tai tôi, tưởng chừng như không tin vào sự thật là tôi có thể có cơ hội gặp lại nàng, tôi hỏi lại chị một lần nữa, hóa ra tai tôi không hề nghe lầm. Lòng tôi chợt xốn xang hồi hộp như cái ngày cầu hôn nàng, tôi thấy mình như vừa trút bỏ được cả tảng đá đè nặng lên người. Cuộc đời tôi cứ ngỡ đã trải qua mấy thập kỷ nay lại thấy được chút ánh sáng ở cuối đường. Dù không chắc sẽ là một sự đoàn tụ, dù không chắc nàng sẽ tha thứ cho một người chồng tồi như tôi nhưng ít ra tôi muốn biết cuộc sống hiện giờ của nàng, biết rằng nàng vẫn ổn. Tôi muốn xin lỗi nàng, dù lời nói ấy đã muộn màng và có khi đã trở thành vô vọng.

Thế rồi ngày ấy cũng đến, cả đêm tôi không ngủ được, tôi mở tủ lấy bộ quần áo ngày trước nàng tự tay mua là phẳng phiu để mặc. Tôi muốn nàng biết rằng, tôi của ngày trước hay tôi của sau này thì vị trí của nàng vẫn luôn trong trái tim không có gì thay đổi. Đứng ở sân bay tấp nập người, tôi hướng mắt cố tìm nàng giữa dòng người rồi phía xa xa tôi thấy một hình bóng quen thuộc. Nàng của tôi mặc một chiếc váy thiên thanh và dắt theo một đứa bé. Cảm xúc vui vẻ của tôi chưa được bao lâu thì chùng xuống, nàng đã có bến đỗ riêng rồi chăng? Bó hoa trên tay tôi trũng xuống, tôi tần ngần, trong lòng có gì đó nghẹn lại nhưng rồi tôi cố trấn tĩnh bản thân. Dù sao tôi vẫn sẽ gặp nàng và nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng, mong nàng sẽ tha thứ và thật tâm mong nàng hạnh phúc trong cuộc sống mới. Nhìn thấy tôi, nàng đứng sững lại, vẻ mặt sửng sốt hiện rõ rệt trên khuôn mặt nàng. Tôi bước lại gần, sau phút bối rối nói ra những lời gan ruột chất chứa trong lòng:

– Anh xin lỗi vì ba năm trước đã khiến em buồn lòng, từ ngày em bỏ đi chưa một giây phút nào anh không nhớ về em và thoát khỏi cảm giác tội lỗi… Anh chỉ muốn nói với em là cho dù giờ em có cuộc sống mới đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ thật tâm chúc phúc em… Em có thể tha thứ cho anh không?

Từ khóe mắt nàng khẽ chảy ra những giọt nước mắt… Nàng không nói gì…

Đứa bé có vẻ sợ nên níu chặt lấy tay nàng… Tôi sợ nàng cảm thấy khó xử nên mở lời nói tiếp:

– Ngày trước em để lại tờ đơn nhưng anh xé đi rồi… Thực ra đó là điều anh không bao giờ muốn… nhưng… nếu điều đó tốt cho cuộc sống hiện tại và tương lai của em… thì anh luôn chấp nhận…

Nàng nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe rồi âu yếm bế đứa trẻ lên nói với nó:

– Gọi bố đi con…

Đứa bé bi bô nói ngập ngừng:

– Bố ơi…

Tôi bàng hoàng, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Tôi nhìn nàng, cơ miệng tưởng chừng không thể nhấc lên được…

Nàng nghẹn ngào nói trong nước mắt:

– Anh xem khuôn mặt nó có giống anh y như đúc không? Đến con của mình mà anh cũng không nhận ra sao?

Tôi sững người, vội ôm mẹ con nàng vào lòng.

Nàng thơ của tôi vẫn vậy tinh tế và thú vị như trước, chỉ có tôi giờ mới trưởng thành trên phương diện một người đàn ông đúng nghĩa…

Top 17 Cách tạo dáng chụp ảnh gia đình 3 người đẹp - Nhiếp Ảnh 360 | Học  Chụp Ảnh Online Miễn Phí