Hoa xuyến chi
Đi khắp nước Việt, đâu đâu ta cũng dễ dàng bắt gặp loài hoa dại đáng yêu mang tên Hoa Xuyến Chi. Chẳng biết từ đâu và chẳng biết tự khi nào loài hoa dại này đã ăn sâu vào tiềm thức tôi, trong
Đi khắp nước Việt, đâu đâu ta cũng dễ dàng bắt gặp loài hoa dại đáng yêu mang tên Hoa Xuyến Chi. Chẳng biết từ đâu và chẳng biết tự khi nào loài hoa dại này đã ăn sâu vào tiềm thức tôi, trong
Thôi đành lấy rét làm chồng mùa đông hôn lễ, cải ngồng phù dâu yếm đào xưa cũ còn đâu để em cởi nút bắc cầu mời anh Vãn năm một lá trầu lành cay sao hết những ngọn ngành sâu nông biết người
Đâu phải chỉ hoa xoan mới tím sao tím của xoan gợi sâu thế quê nhà mây tuổi thơ bập bênh kỷ niệm một đầu ta, một đầu nữa là hoa. Thêm chút nữa, một mùa em tim tím thoang thoảng lưng ong, thơm
Mắt mùa thu lúng liếng rơi mưa châu thổ ối giời ơi là buồn Em chiều một khúc thác tuôn tràn vai trinh nữ sông cuồn cuộn trôi...
Cúc cù cu... cù cúc cù cu... cù tiếng gáy mùa thu giọng gù mùa hạ ta nghe hương lúa đồng làng bay lên ta nghe áo em thấm từng vạt mặn ta nghe giọt nắng đọng lúm đồng tiền ta nghe mưa nghiêng
Những chiếc ao bé nhỏ trên cành treo long lanh xưa cũ giá có liềm trăng để gặt đồng dao đeo vào ba ngấn mịn mát sông Linh Về ao khỏa chân ra sông thả thuyền cá lác mắt trông chân gái chưa chồng
Mẹ ru con Tiếng Việt muôn đời tiếng biển cả vỗ vào bờ cát trắng tiếng con thuyền ra khơi ngày biển lặng cánh buồm căng đầy gió tuổi thơ. Mẹ ru con Tiếng Việt, ầu ơ con sóng kéo nắng mai về trước
Cầm liềm đi gặt ruộng hoang gặp trăng Thị Nở léo sang Chí Phèo cái đêm sông hổn hển theo yêu nhau chẳng để mốc meo cháo hành. Bà Ba đùi trắng, tóc xanh nằm mơ chiến trận tanh bành đấy ư? yếm đào
Ông bà lấm láp bần nông Mẹ cha lăn lóc ruộng đồng bao năm ta không cơm đứng cơm nằm cũng là con cháu lão thành nông dân. Đứng trong lau lách, sú bần khai hoang mở cõi đầu trần chân không Nước mình
Thấm vào con, thấm vào con nước mắt của mẹ chẳng còn nhiều đâu nỗi đau lặn xuống đất sâu con lên với mẹ, lắng câu thầm thì. Mẹ ơi, khấn vái làm chi con trai mẹ đấy có gì khác xưa; cái thằng
Chúng tôi từng mười tám, đôi mươi trai cứng cáp dẻo dai, gái mảnh mai chất phác chưa kịp yêu đương đã lăn lóc trận mạc chưa kịp trở về đã mãi mãi đi xa. Chúng tôi hằng thương mẹ, nhớ cha khi biền
Xứ này đông đúc cơ hàn thấy trong thiên hạ muôn vàn tai ương dấu chân ăn rỗ mặt đường nắng rang cơn khát càng thương bóng mình! Bát cơm ai dễ coi khinh sao quên lấm láp nuôi vinh quang người bên nào