Những chiếc ao bé nhỏ trên cành
treo long lanh xưa cũ
giá có liềm trăng để gặt đồng dao
đeo vào ba ngấn mịn mát sông Linh

Về ao khỏa chân ra sông thả thuyền
cá lác mắt trông chân gái chưa chồng
sông muốn trẫm mình vào mắt thôn nữ
sau ngọn gió dài tôi cất tiếng hát
cảm rằng: Em

Siêu bão Talim giật cấp 17 cùng áp thấp tiến sát biển Đông

áo cưới Giêng Hai tóc chanh tóc bưởi
mé vai mẹ thả một nốt ruồi son,
chẳng bay đi đậu lại làm gì
cho mắt đầy mưa cho tóc đầy bão
cho tôi màu gì chao chạnh vườn hoang

Buồn ao ra sông sông không chảy nữa
trở về mắc cạn tiếng trẻ láng giềng
rằng: ai
gió bấc cầm duyên
cho tôi là chuyến đò nghiêng không chiều.

Nguyễn Hữu Quý - Nơi tôi gọi là Tổ quốc