Nội tôi một đời
“ Ông bị đau chân Nó sưng nó tấy Đi phải chống gậy Khập khiễng, khập khà Bước lên thềm nhà Nhấc chân quá khó Thấy ông nhăn nhó Việt chơi ngoài sân Lon ton lại gần, Âu yếm, nhanh nhảu: “ông vịn vai
“ Ông bị đau chân Nó sưng nó tấy Đi phải chống gậy Khập khiễng, khập khà Bước lên thềm nhà Nhấc chân quá khó Thấy ông nhăn nhó Việt chơi ngoài sân Lon ton lại gần, Âu yếm, nhanh nhảu: “ông vịn vai
Nhưng Trà Long yêu thương của chú, chú vẫn tin rằng, dù sao lúc ấy cháu cũng sẽ không khóc, cháu sẽ không khóc, có phải thế không ? Tôi đã hi vọng rằng Trà Long sẽ không khóc nhưng nước mắt tôi lại
...Ngày mai, khi cháu đến tìm chú, hẳn lúc ấy mặt trời đã lên và những cánh phượng cuối cùng của mùa hè đang bắt đầu ứa máu. Nhưng Trà Long yêu thương của chú, chú vẫn tin rằng, dù sao lúc ấy cháu
Đôi chân tập tễnh, tiếng rao đêm Giỏ bánh gai thơm tay em mềm Thân người em khuyết tâm không khuyết Nguyện chở che em một đời êm. Lặng lẽ đợi em từ phố xa Ánh đèn hiu hắt bước đời qua Một người
Chị gái tôi là một người khiếm thị. Khi sinh ra, chị tôi cũng lành lặn, đáng yêu và có đôi mắt hồn nhiên, thơ ngây như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Nhưng đến năm 13 tuổi thì một biến cố ập tới
Phận nữ nhi kiếp hồng trần Đế vương một nước trên thân xác này Giang sơn gấm vóc bủa vây Suy tàn cùng cực đọa đày nhân gian Thôi ta lặng lẽ khép màn Nhường ngôi vương đế giúp chàng binh đao Giang sơn
Chùm hoa cau thoảng đưa hương trước ngõ Lá trầu già quấn quýt hít hà thơm Bóng trăng ngà thẹn thùng chưa dám tỏ Tình đơn phương sao nhỏ, sợ giận hờn. Có anh chàng đợi cô em hàng xóm Mơ mộng tình như
Có kiếp người nào là không phải đớn đau Có ai chưa lau giọt sầu vương mí mắt Cõi mộng trần gian yêu thương ai góp nhặt Nhắm mắt cuộc đời ngọc ngà hóa hư vô Có những chuyến đi điểm đến là nấm
Một bữa cơm Thế nào là hạnh phúc? Là sung túc với trăm ngàn món ăn Sơn hào hải vị, hấp, nướng, chiên, chần Phục vụ ân cần Người hầu kẻ hạ Hạnh phúc ư? Tại sao xa hoa quá? Nhưng Thật sự, hạnh
Nếu một ngày, chúng mình chẳng thấy nhau Nắng vẫn hé sau khoảng sân xanh mát Đóa hướng dương nghiêng cánh rơi từng hạt Màu vàng nhạt lấp lánh giọt sương đêm Nếu một ngày, ta có lỡ lãng quên Vẫn còn đó bức
Thu chợt về lướt qua vai áo em Hương bưởi thơm thấm vào từng ngọn tóc Sắc vàng thu ươm lên làn da ngọc Hàng mi buồn rung trước gió heo may. Chiếc lá khô nghiêng sau nơi gót giày Bước chân em trên