Anh ơi, thu về! Em nhớ những con đường ngày xưa, những con đường vi vu thông reo, những con đường vàng phai lá đổ, những con đường trong một thế giới khác chỉ có anh và những bản tình ca. Cũng có những con đường trầm mặc trong màn mưa, tí tách thời gian, nhuộm xám cả khung trời hoài niệm. Em hát một bài hát cũ vào một chiều mưa, tiếng guitar bất chợt vỡ òa, mênh mang ký ức…

Anh ơi, mưa về! Cái lạnh đánh thức em giữa khuya, em giật mình xoay nghiêng, cánh tay rơi vào khoảng trống. Không ngủ lại được, em nằm nghe tiếng mưa đi trên mái ngói. Tiếng mưa khi ồn ào như những ngày bão nổi, khi thì tỉ tê như kể chuyện ngày xưa. Tiếng mưa như những cung bậc chuyện chúng mình, vội vã và nồng nàn rồi thì cũng thật lặng lẽ và tan ra như hạt mưa lạc loài đậu bên song cửa. Tiếng con mèo hoang đâu đó xé toạc màn đêm, rồi lại chìm nghỉm giữa bốn bề vắng ngắt. Em sợ, chắc là con mèo cô đơn lắm, mèo có lạnh như em không, giữa muôn vàn nỗi nhớ! Em nhớ mùa thu năm ấy, phố mưa nhiều như câu thơ của anh. Mà thơ anh như là những viên đường, trong ly cà phê đắng. Đê mê đầu lưỡi, đê mê hồn em. Em nhấp một ngụm hạnh phúc, một ngụm đớn đau, còn lại chơi vơi đáy ly là những tiếc nuối mơ hồ, mơ hồ như khói thuốc của anh hay bụi mưa, hay là nước mắt. Mùa thu năm ấy không đợi anh, mùa thu năm ấy mong manh cuộc tình.

Những việc phải làm để tận hưởng sự lãng mạn của mùa Thu – Hà Nội - Sun  Group

Thu về, giàn tigon bên cửa sổ nở những chùm hồng tha thiết, có phải hoa cũng hiểu lòng người nên nở ra hình những trái tim yêu. Những chùm hoa dịu dàng như tóc em ngày một dài hơn. Em nhớ “một mùa thu trước mỗi hoàng hôn/ nhặt cánh hoa rơi chẳng biết buồn”. Ôi kỷ niệm, thứ làm cho ta mỉm cười nhưng cũng làm cho ta rơi nước mắt không biết bao lần. Không biết có ai như em, mỗi khi mưa về là quay quắt trong những điều xưa cũ. Có lẽ những gì đẹp đẽ nhất đã mãi mãi ở lại nơi đó, cùng với anh và những đắm say, một thời dại khờ, một thời mơ mộng…

Chưa có mùa thu nào tịch mịch như năm nay, phố phường cách ngăn, mọi thứ im lìm một cách hư hao, nhức nhói! Bủa vây nhân loại là nỗi lo sợ vô hình, em cô đơn hơn khi ngoài kia từng giọt mưa thu lặng lẽ rơi, từng đường phố ngác ngơ không bước chân người qua lại. Mưa trắng xoá em không nhìn thấy được gì, không thể nhìn thấy một tương lai nào đang đợi em, càng không thể nhìn thấy anh giữa nghìn trùng xa cách. Nỗi sợ không phải là cảm giác tiếc nuối hay bâng khuâng, mà nỗi sợ chính là không cảm xúc, mọi thứ đặc quánh lại, đong cứng đến tận cùng vỡ tung.

Một con chim lạc đàn cất tiếng yếu ớt bên hiên nhà, đôi cánh run run, lạnh cóng. Em mang chim về sưởi ấm, đợi mai trời nắng lên sẽ thả nó về bầu trời cao rộng. Phải rồi, bầu trời vẫn cao và rộng, sau cơn mưa mặt trời sẽ rực rỡ hơn, và cuộc sống sẽ hồi sinh sau những gì mất mát. Chỉ là trong lúc này em muốn nói: anh ơi, thu về!