Một đêm giữa tháng 7, năm con còn bé thơ, con nghĩ về cái ngày người ta gọi là “vu lan”. Ừ thì “vu lan” chỉ là một cách gọi, điều quan trọng là tại sao chính bản thân con lại có cảm giác lân la khó tả khi nhắc đến nó. Vu lan- con không hề nghĩ đến những đóa hoa trắng trong chùa  hay những lời cầu khấn an yên cho bậc sinh thành như bao người con khác, bởi lẽ đó là những thứ hiển nhiên vốn có. Thứ con nghĩ đến lại chính là vệt nhăn hằn trên trán mẹ, là những vết chân chim đã xuất hiện tựa bao giờ bên khóe mắt cha hay đôi bàn tay khô rạn vì cát sỏi vì chông gai ngoài đời kia. Con nghĩ đến những đắng cay khổ nhọc và trêu ngươi của tạo hóa dành cho chúng ta. Nhưng để con có cuộc sống vui tươi, ba mẹ lại gồng mình cam chịu bão giông. Con sợ cái cảm giác chính mắt nhìn thấy khó khăn đè nặng trên vai cha mẹ nhưng bản thân lại chẳng làm được gì. Con sợ cảm giác bất lực trước bệnh tình của cha và những mỏi mệt trong mẹ. Bởi con quá nhỏ bé, đôi vai con chưa đủ sức gánh mẹ dìu cha. Con luôn cảm thấy thiếu vắng hình ảnh mẹ cha khi rời nhà, và kể cả những đêm ngủ trong chín căn nhà của mình con cũng không tài nào yên lòng, con nhớ mẹ nhớ cha. Vì con sơn ngày nào đó mình không còn tư cách để nhớ, vin muốn ôm thật chặt khoảnh khắc cùng mẹ cha để không phải tiếc nuối khi một ngày phương xa con nhớ mẹ cha.

Gửi cha mẹ: người đàn ông mà dù bao phong ba bão táp giữa đời vẫn ôm chặt con trong tay và người phụ nữ mang nặng đẻ đau, người có thể hi sinh cả thanh xuân tươi trẻ vì con, người dám đánh đổi một năm mạng sống để cho con một giờ an yên. Con chưa bao giờ đứng trước mặt cha mẹ để nói lời yêu hay câu nhớ thương Vì bản thân con chưa bao giờ có đủ can đảm làm điều đó. Và rồi mỗi khi nghĩ đến việc một ngày sau này con lớn khôn, rời khỏi ngôi nhà thân thương, con sẽ chẳng biết phải làm sao mỗi khi nhớ cha mẹ. Con thừa biết mình không còn bé, con đủ hiểu cha mẹ không còn trẻ, nhưng lớn lên con đi xa rồi, nhớ ba mẹ con biết làm sao, mỗi mùa đông giá lạnh còn phải ôm ai đây? Rồi cả những mùa Vu lan sau này… Con không đủ can đảm nghĩ tới, con sợ lắm cha mẹ à.

Ngày mai khi khôn lớn, bước chân ra đời còn nhiều chông gai đón chờ con, con sẽ nhớ cha mẹ lắm. Con nhớ mẹ cả những ngày nắng hạ chói chang, nhớ bóng mẹ liêu xiêu trên con đường làng chênh vênh nắng. Nhớ mẹ cả những ngày mưa xuân tầm tã, ẩm ướt, mẹ vẫn như ngọn lửa ấm hóng áo cho con mỗi sáng tới trường. Nhớ mẹ cả những ngày đông lạnh, đêm đêm mẹ trở dậy chỉ để đắp lại cho con chiếc chăn ấm, nhớ những buổi sáng mù sương mẹ dậy sớm chỉ là để tiễn con đi trên những nẻo đường đời mới mẻ…

Người già không phiền con nhưng con không được vô tâm bỏ mặc cha mẹ

Giờ đây con chợt nhận ra, một khi không còn được nằm trong vòng tay cha mẹ thì bao nhiêu thứ bản lĩnh, bao nhiêu thứ cứng cỏi, mà con cố gắng rèn luyện cho mình khi đối mặt với cuộc đời đầy giông bão này vẫn chẳng thể nào đủ mạnh mẽ mỗi khi đối diện với lòng mình, với nỗi nhớ mẹ cha đầy vơi. Khi phương xa ấy một bài hát về mẹ cũng khiến nước mắt rơi, một bộ phim về cha cũng thấy nghẹn ngào nơi cổ, chỉ là một đứa bé vẽ hình mẹ rồi nằm gọn gàng nơi vị trí trái tim kia cũng khiến lòng mình thổn thức khôn nguôi… Nỗi nhớ mẹ cha kể bao nhiêu cho vừa hết..

Nếu lỡ hôm nào đó con chợt ngồi nghe được  bài hát “Giấc mơ về mẹ” mà em bé Mông cổ hát hay ca khúc “cha và con gái” kia thì con không chắc rằng bản thân sẽ kiềm được  nước mắt. Cứ như thế, dù có khôn lớn bao nhiêu, nơi phương trời xa cha mẹ con giống như cậu bé kia, vẫn ước ở nơi xa, mẹ vẫn dõi theo mình. Ừ nhỉ, hóa ra là người lớn hay trẻ nhỏ, mỗi khi nghĩ về cha mẹ, khi sống xa người thân đều trở thành trẻ thơ giống nhau mà thôi. Với cha mẹ, khi nào con cũng bé bỏng. Với mẹ dù có bạc đầu con vẫn cần có mẹ ở bên… Cho nên, những người còn có mẹ, còn được ở gần mẹ cha là những người hạnh phúc biết nhường nào. Còn những người phải chịu xa cha mẹ như con… lòng buồn biết bao nhiêu.

Gửi cha mẹ yêu, con không thể biến cảm xúc thành lời nói nhưng con có thể hóa nó thành từng câu chữ. Cha mẹ đọc được những dòng này thì xem như đây là nơi con gửi gắm lời cảm ơn cho khoảng thời gian đã yêu thương nuôi nấng con. Thời gian cuốn con lớn khôn, nếu một ngày phương xa con nhớ cha mẹ, con sẽ tự hứa với lòng cố gắng vượt qua, dặn dò bản thân để biến mình thành chiến sĩ kiên cường -thành công, để mỗi mùa vu lan qua ba mẹ đều có con cạnh bên. Nếu sau này phương xa con nhớ mẹ cha, con hứa sẽ không khóc đâu, con sẽ nhớ những ngày này cha mẹ ôm con, con sẽ nhớ từng bữa cơm đầm ấm của gia đình mình. Cha mẹ yên tâm nhé- con thương hai người – thương những vị thần của đời con.