Tối muộn, tớ vẫn đang còn thức để gửi vài lời muộn màng đến cậu.

Tớ chẳng biết gửi cho cậu năm năm, mười năm hay hai mươi năm nữa, chỉ biết rằng khi nào cậu cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả thì lúc ấy hãy nhớ đến bức thư này, nhớ đến cả tớ bây giờ nữa.

Phải nói như thế nào về cuộc đời của tớ đây nhỉ, đó là một chuỗi hành trình dài với biết bao nhiêu là khó khăn và vất vả, là những niềm vui hay giọt nước mắt đã rơi.

Tớ muốn từ bỏ thế giới này, từ bỏ cuộc sống mà tớ luôn khao khát đến cháy bỏng. Tớ bắt đầu chán nản, muốn buông xuôi tất cả mọi thứ và rồi tớ đã bật khóc trong sự vô vọng của bản thân.

Những ngày tháng đó đối với tớ thật sự rất khó khăn.

Chẳng có một ai tin những điều mà tớ đang làm cả, đôi khi tớ cũng áp lực, muốn buông xuôi, từ bỏ mọi thứ trở về với cuộc sống bình yên như những gì mà tớ mong muốn. Nhưng rồi tớ cũng mặc kệ, chẳng buồn giải thích, cũng chẳng muốn thanh minh cho những việc mình làm, tớ cứ như vậy bước đi một mình trong màn đêm tăm tối chẳng có đèn rọi sáng, chẳng có người dẫn đường chỉ một mình tự mò mẫm tìm kiếm lối ra. Bởi tớ tin rằng nếu cố gắng vượt qua khó khăn, thì ngày mai khi thức dậy ánh nắng ấm áp sẽ đến với tớ sưởi ấm thế giới đầy lạnh lẽo này.

Cái giá của sự trưởng thành là gì? Tớ biết chứ đó là những tháng ngày khó khăn mà chũng ta phải trải qua, là một quá trình đấu tranh, đánh đổi rất nhiều thứ, là những nỗi buồn giọt nước mắt, sự tuyệt vọng phải giấu trong im lặng, là nhiều lúc gục ngã mà chẳng có cánh tay nào đỡ lấy mình. Nhưng biết sao được trưởng thành mà, ai rồi cũng phải lớn, cũng phải trưởng thành, kể cả cậu và tớ cũng như vậy. Cuộc sống này vốn dĩ rất khắc nghiệt, nó sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai và cũng chẳng phải vì ai mà dừng lại.

Nhiều lúc muốn tạm dừng cuộc sống đi một lúc, trở về với cuộc sống thanh bình và vô lo của những năm tháng tuổi thơ chỉ một lúc thôi cũng được vì tớ thật sự chẳng muốn làm người lớn tẹo nào. Mệt lắm!

Chuyện những lá thư viết tay - Xuất bản

Chúng ta đều mang trong mình những vết thương sâu thẳm trong trái tim, những vết thương ấy có thể sẽ chẳng bao giờ quên được, dù thời gian có làm mờ nó đi. Nhưng tớ nghĩ rằng hãy cứ học cách đối diện với nó, hãy xem vết thương đó như một bài học để cho chúng ta trưởng thành hơn.

Cô gái của tớ, chúng ta rồi cũng sẽ ổn thôi mà đúng không? Rồi những điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta vào những ngày ấm áp nhất có phải không? Tớ tin là như vậy chí ít đó cũng là điều để tớ bám víu ngay lúc này.

“ Ngẩng mặt nhìn trời, hóa ra bầu trời gần đây trong xanh như vậy. Tuy rằng mỗi phút giây trôi qua vẫn không ngừng có áp lực, tổn thương, đau khổ, nhưng có thể mỉm cười đứng dưới trời xanh, thật tốt!”

Cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã kiên trì đến ngày hôm nay.

Sau cơn mưa tầm tã, cầu vồng sẽ hiện ra chỉ là cậu à, những điều tốt đẹp lúc nào cũng sẽ đến muộn màng. Cho nên cậu có thể đợi một chút nữa, kiên trì một chút nữa có được không? Đừng nản lòng cũng đừng buông xuôi nhé, mạnh mẽ lên cô gái của tớ.

Tái bút

Nguyễn Phương Mai