Anh ôm em vào lòng

Hai ta cùng nghe sóng

Con sóng nói với em về đáy biển

Có con cá mồ côi

 

Yếu đuối cô đơn

Bạn với rặng san hô vỡ cùng cảnh ngộ

Xung quanh là bao nhiêu chai nhựa túi bóng và rác

Đông đúc như xóm làng

 

Em gục đầu vào ngực anh

Giữa mênh mông hoang mạc

Chỉ còn những cây xương rồng thoi thóp

Nắng thiêu đất

 

Em thấy chúng mình cũng đang chết

Vất vưởng lang thang

hàng ngàn linh hồn hoa cỏ cây xanh và muông thú đến đòi nợ

Em hoảng hốt ôm chặt anh

Tỉnh giấc mơ vẫn còn nghe đất thở dài

 

Vẫn còn nhớ đất rung bờ vai lặng lẽ khóc

Em còn có anh mà đất giờ cô độc

Ác mộng khắc tên chúng mình!

Em bé nhỏ ôm chặt lấy anh

 

Mà gió lại cuốn em lên chơi cùng mây trắng

Tầng ô zôn là quả bóng bay châm kim

 

Mây trắng tan thành bụi đen

Em rơi vào khoảng không vô lực

Thấy mình đang trôi về lỗ đen vũ trụ

Lỗ đen ngoác miệng vô cùng

 

Chưa giấc mơ nào em hoảng hốt bên anh như ác mộng này

Em lại mơ thấy những bàn tay

Non nớt bé xinh thiên thần của

chúng mình xoè ra đón gió

Hỏi em rất nhỏ

 

Mẹ ơi rừng là gì con chưa biết tra từ điển

Mẹ ơi có phải biển chỉ có mình muối mặn thôi?

Mẹ ơi sao ngoài đường không thể thấy gì ngoài bụi

Khoáng sản là gì? Bạn con bảo phải tra google mới biết…

 

Khản đặc giọng trước những lời tha thiết

Ai trả lời được trăm ngàn câu hỏi trong mơ của con mình anh ơi?

Nổi tiếng chưa được bao lâu, bãi biển Hồng tại Indonesia nay đã ngập rác  đến phát hoảng