Ngày xưa chị tôi nhỡ tay
Vụng về bẻ gãy lá cây ngô đồng
Bắt đền bằng ánh mắt trong
Cũng từ bữa ấy chị không chơi cùng
Mười tám tuổi chị theo chồng
Bỏ tôi với đám mây hồng ngẩn ngơ
Chị ơi biết đến bao giờ
Mẹ và em hết đợi chờ tin xa
Ngỡ như chị mới ở nhà
Cùng em bắt bướm hái hoa chuyện trò
Sông sâu có thuận chuyến đò
Lòng người rộng hẹp ai dò nông sâu?
Bí bầu có đùm bọc nhau
Râu tôm còn nấu ruột bầu vẫn ngon?…
Mong trăm sự được vuông tròn
Nhà êm vang tiếng trẻ con tươi cười
Ngoài trời mưa lặng lẽ rơi
Mẹ khêu đèn sáng con ơi học bài
Rồi Người buông tiếng thở dài
Ba năm ngày cưới là mai chẵn tròn
Chị mày xa Mẹ và con
Có còn nhớ đến lối mòn ngõ quê?
Mà sao đi mãi không về?
Đường xa tin mỏi nơi quê khách người
Có còn giữ được nét ngời
Tay còn thon thả như hồi còn son?
Em thương ruột mẹ héo mòn
Mười hai bến nước biết con bến nào
Thời gian như giấc chiêm bao
Mới xuân giờ lại mai đào ra hoa
Sáng nay trời chợt rộng ra
Bầy chim tránh rét phương xa trở về
Ngỡ ngàng đặt bước chân đê
Lâu ngày chị đã tìm về cố hương
Đi cùng con với người thương
Bao năm vất vả trên đường mưu sinh
Đất lành chim sẽ đến tìm
Vợ chồng con định về xin việc làm
Mấy năm qua ở trong nam
Khó khăn chồng chất có làm chẳng dư
Đất quê là chốn hiền từ
Đủ ăn dư mặc miễn người đủ chăm
Em như thấy ánh trăng rằm
Mấy trung thu trước chị nằm bên em