Tôi về bên bến sông quê
Nghe mùa hoa lửa gọi về tuổi thơ
Con sông bồi lở đôi bờ
Tháng Ba hoa gạo trổ cờ đỏ tươi.
Đâu rồi cái tuổi lên Mười
Bên sông thả những nụ cười xuống sông
Sóng dềnh lớp lớp mênh mông
Cuốn theo từng đốm lửa hồng trôi xa.
Nhớ ngày cày vỡ tháng ba
Mồ hôi ướt đẫm lưng cha đồng chiều
Nhìn lên hoa gạo bao nhiêu
Cha mong mùa tới cũng nhiều gạo ăn.
Bà tôi rậm rịch cất chăn
Khi nghe hoa gạo rụng lăn mái đình
Tôi cầm những đóa hoa xinh
Làm con sáo sậu giật mình cành cao.
Thắp lên rực rỡ khát khao
Đỏ như bao giọt máu đào dân quê
Những mùa hoa gạo ven đê
Gọi người lữ thứ đường về cố hương.
Bà giờ đã hóa khói sương
Cha nay rục rịch cuối giường cất chăn
Của nhà chẳng thiếu cái ăn
Mà mùa hoa gạo tròng trành trôi xa.