Vui buồn anh có quê hương
con sông nối lại hai phương mặt trời
bao nhiêu cái đã cạn với
Linh Giang vẫn chảy khôn nguôi giữa lòng!
Anh và em ở cuối sông
sóng khâu tấm áo biển Đông không sờn
quê mình một nửa rạ rơm
nửa nghề chài lưới, bán buôn chợ đò…
Gió Lào, bão lớn, mưa to
núi Am mây phủ nỗi lo chất chồng
mấy đời người, một đời sông
người về với đất, sông mông mênh triều
Con sông đang ngược đường chiều
ca dao dâng mẹ, câu Kiều ra con
biển khơi nỗi khuyết, nổi tròn
nước non vẫn cứ nước non của mình
Muôn đời vẫn cứ sông Linh
đi đâu cũng gánh nghĩa tình làng theo
sông dài bến nước anh neo
trái tim ở phía quê nghèo, vậy thôi!