Ta tương tư tự thuở nào
Cái người áo trắng hay vào nhà bên
Cái người ta chẳng biết tên
Mà sao cứ nhớ đến quên mọi người
Ta hay nhìn lén nụ cười
Lén nhìn rồi lại như người tương tư
Tương tư buồn đến thế ư
Giá như nàng hiểu, giá như nàng mừng
Đằng này nàng cứ dửng dưng
Dửng dưng như thể chưa từng biết ta
Ta mang mất sợi trăng già
Giăng qua cái lối nàng qua một lần
Bữa ni nàng lại dừng chân
Mời ta… mốt lại dự phần vu quy
Rồi nàng thả bước mê ly
Mặc ta hóa gã Trương Chi một mình!
Lê Thi Hữu