Hay là thôi
Mình giũ bóng mùa đông đã nảy mầm từ mươi năm nào đó
Về chăm chiếc vó
Giăng mắc bọt bèo của những sợi bình yên
Nơi những ngón tay hàn huyên
Nơi mình cướp bắt những ảo mờ trăm năm


Ảnh: Pixabay

Hay là
Mình chẳng mơ mộng xa xăm
Ngày xưa đã lên men từ lâu say khướt bóng mòn
Khi hạt sương đâu chịu tròn
Hơi lạnh thay vôi trét lên môi những lời tự sự đã già đầu mà bập bẹ
Bụ bẫm góc cháy hè
Hồn cũ rót rêu phai

Hay thôi
Núp sau sợi gòn đơn côi
Nhìn xa xa gọi mà dòng sông cong
Vón mùa qua chặng có không
Giữa trong đục
Đã chớm ngồng bao la.