Gửi người bạn đang nhớ thương đất Bắc

Sài Gòn hôm nay
Vẫn say sưa với những nhịp quay hối hả
Nhưng có một người đàn ông lại chẳng hề vội vã
Quán vắng xa lạ,
Người thanh niên ngồi ráp lại những lời ca.

Anh ta nhìn về một nơi ở rất xa
Ta vẫn thường gọi bằng từ “Quê hương” da diết
Nỗi nhớ cồn cào càng trở nên thống thiết
Mỗi đợt thu về, Sài Gòn nắng nhạt thưa.

Mùa này Hà Nội tiết trời thường hay mưa
Lại thi thoảng thèm khát khao cái hương nồng hoa sữa
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn hàng cây trước cửa.
Nhớ về hàng xà cừ trồng trên phố Thanh Niên*.

Cafe bệt Sài Gòn: Buổi sáng dễ thương giữa lòng phố hoa lệ

Có những xúc cảm trong lòng chẳng thể gọi được tên
Một chút vấn vương chứa chan màu nhung nhớ
Một chút bâng khuâng nghĩ về nơi hằng xa cách trở
Một chút dạt dào nhớ kỉ niệm ngày thơ

Đêm đêm trong cơn mơ, anh ta tỉnh dậy gọi “Bầm ơi” thật khẽ
Nhớ những buổi trưa hè ra bờ sông tắm cùng bọn trẻ
Nhớ cả mùi rơm rạ người ta thường đốt sau những ngày mùa

Người thanh niên lưu lạc không biết đã mấy mùa mưa
Không biết khi nào anh lại trở về với quê hương xứ Bắc
Lá rụng ngoài thềm, chợt trong lòng anh lạnh thắt
Đôi bàn tay buốt giá đan vào nhau khít chặt
“Gió lạnh đầu mùa, con nhớ lắm Bầm ơi!”