Dẫu rằng tượng đá mà thôi
Sao đăm chiêu nét mặt người nghìn năm
Về đi em, vũ nữ Chăm
Sao còn đứng giữa dãi dầm nắng mưa ?
Đâu còn cố quốc ngày xưa
Mà em đứng đó thẫn thờ băn khoăn
Tôi không là Chế Bồng Hoan
Trả cho em được nước Chàm xa xưa
Bao nhiêu phế tích bấy giờ
Riêng người chung thủy nắng mưa mặc lòng
Thương em tượng đá rêu phong
Ta về hóa thạch đứng trong bóng chiều