Đường trần cách núi ngăn sông,
Chân con bước giữa bão giông cuộc đời.
Cuộc đời như cánh mây trôi,
Lang thang vô định, chơi vơi giữa trời.
Nẻo quê hương đã cách vời,
Ruột đau như cắt thương nơi quê nhà.
Vườn xưa gầy bóng mẹ già,
Sớm chiều quanh quẩn luống cà, liếp rau.
Tóc xanh chắc đã phai màu,
Mắt xưa luống những thương sầu vì con.

Thương con khờ, dạ héo hon,
Chưa vui được lúc hoàng hôn xế tà.
Thương con phiêu bạt miền xa,
Sóng đời bão tố phong ba dập dồn.
Biết con thơ đã lớn khôn,
Nhưng lòng mẹ vẫn bồn chồn âu lo.
Bốn mùa qua mỏi mắt chờ,
Tin con biền biệt, bao giờ về thăm?

Kiếp Tha Hương - Khánh Ly - YouTube

Mẹ ơi, mỏi gót xa xăm,
Mong ngày về lại, đêm nằm mẹ ru.
Lời ru có gió mùa thu,
Có bàn tay mẹ ấp iu, vỗ về.
Có đồng vàng, có con đê,
Có trầu xanh, có cau thề tích xưa.
Có người dãi nắng dầm mưa,
Thân cò đi sớm về trưa tảo tần.
Nuôi con nào nệ phong trần,
Thương con nào quản tấm thân hao gầy.

Con mơ làm cánh chim bay,
Bay về nằm trọn vòng tay mẹ hiền.
Để nghe lời hát thần tiên,
Để về lại ngày bình yên thuở nào.
Chiều chiều, ra đứng bờ ao,
Trông mẹ giặt áo cho nao nao lòng.
Con còn sống kiếp tha hương,
Trông về quê mẹ…dạ thương vô bờ.

                                                Phổ Khánh, 18-8-2020