“ Có một người lạc bước đến nơi đây
Đánh thức giấc ngủ ngàn năm của những Apsara tạc vào vách đá
Đánh thức những đền đài nguy nga ( một thời chắc là tráng lệ)
Đánh thức đại ngàn từ thuở hồng hoang”*

Ơi vùng đất chỉ vẻn vẹn hơn bốn triệu dân
Chả biết bằng cách nào mà làm nên bao nhiêu chùa tháp
Để bây giờ thế giới ngẩn người trước Angkor Thom và Angkor Wat
Không thể không nghiêng mình trước những khuôn mặt Bayon

Có thể là hình ảnh về 1 người, đang đứng, tượng đài và ngoài trời

Tôi cứ muốn hỏi em – ơi cô bé hướng dẫn viên
Có phải nàng vũ nữ Apsara đã hoá thân vào em đó
Mà cả cuốn sử thi qua câu chuyện của em cứ hiện lên như muôn ngàn đốm lửa
Soi rọi cả ngàn năm máu , nước mắt , mồ hôi đã đổ xuống nơi này

Đã có biết bao nhiêu khối óc bàn tay
Để cho đất nước Campuchia có thể tự hào về bao nhiêu kỳ tích
Để hôm nay tôi có thể tận mắt ngắm nhìn “ Đế thiên – Đế thích “
Học bài học cuộc đời từ những nụ cười đá tạc thiên thu

Cảm ơn em – truyền nhân của những vị thần : SIVA , VISNU
Đưa giấc mơ tôi trở thành hiện thực
Cho tôi hiểu hơn về một vùng đất không chỉ là ký ức
Hiểu hơn về nụ cười Bayon hiền từ bốn mặt

Hồi sinh từ những đổ nát hoang tàn
Để hôm nay những cánh bồ câu bay lên
Trên nhưng quảng trường thênh thang không còn tiếng súng
Để khu vườn của hoàng cung hoa sala nở thắm

Xin cảm ơn – truyền nhân của những vị thần !

Hà Phan