Tôi và Yến quen nhau trong đợt tôi về trường Trần Hưng Đạo thực hiện chương trình Đại sứ sinh viên, một chương trình giới thiệu hình ảnh, các ngành đào tạo của Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn cho các em học sinh THPT trên cả nước. Chúng tôi gặp nhau trên sân trường. Em chủ động trò chuyện và xin số điện thoại vì quý mến cách trò chuyện vui vẻ của tôi khi truyền cảm hứng về các môn học trong địa hạt Khoa học Xã hội.

Tôi và em thường xuyên nhắn tin, chát chít qua mạng xã hội. Em kể về mơ ước trở thành cô giáo dạy Văn. Còn tôi khi ấy đang theo học cử nhân Văn học. Tôi hướng dẫn em cách học và cảm thụ văn học theo đúng chuyên ngành mình yêu thích. Cô bé mời tôi về nhà chơi, và nói chuyện với bố mẹ muốn tôi làm gia sư các môn Xã hội. Một cô gái đang tuổi lớn quan tâm đến việc học hành bao giờ cũng được gia đình chấp thuận. Để được tin tưởng hơn, tôi chìa ra vài thứ giấy tờ tùy thân quan trọng. Mỗi tuần, tôi dạy phụ đạo cho Yến hai buổi, tối thứ năm và thứ bảy. Và tôi đã gặp Khoa khi đến nhà hắn dạy học em gái của hắn.

***

Mọi lần đến dạy học, tôi đều đứng bên ngoài cửa sắt đợi Yến mở cửa. Chúng tôi lên phòng Yến ở tầng hai. Trong một lần tình cờ đi ngang qua căn phòng khép cửa, tôi bắt gặp Khoa bước ra từ trong phòng tắm. Tóc hắn ướt che trán, nước đọng trên tóc nhỏ giọt xuống má. Hắn cởi trần, quấn khăn trắng ngang thắt eo để lộ hình xăm dưới bụng. Con gái đẹp nhất khi trang điểm, con trai lại bảnh nhất khi họ vừa tắm gội xong. Mặt tôi đỏ bừng, quay đi nhưng đầu óc thì chiêm ngưỡng thân thể hắn không rời nửa giây. Hắn chào tôi như một người bạn rồi vào phòng riêng. Khoảnh khắc ấy qua đi rất nhanh.

Hết giờ dạy, tôi về nhà trong cảm giác rất lạ. Tôi cứ nghĩ đến cảm giác chạm mặt hắn. Tại sao tôi bối rối? Có lẽ nào đó là tiếng sét ái tình? Tôi chép miệng, nhấp một ngụm nước như muốn nuốt trôi suy nghĩ ấy xuống đường tiêu hóa cảm xúc.

***

Mỗi tuần, tôi đến nhà cô bé hai lần. Cùng với lịch học dày đặc, tôi chẳng còn để ý thời gian trôi qua nhanh đến thế nào. Tôi ngồi trước màn hình máy tính, mắt nhìn đăm chiêu, những ngón tay xoay xoay điện thoại rất điệu nghệ. Điện thoại đổ chuông, tôi bắt máy, nói giọng khiêm tốn. Đầu dây bên kia giọng phụ nữ nhỏ nhẹ:

– Tối ngày mai con qua dạy học cho em nhé! Sáng nay cả gia đình đi công việc không kịp về. Cứ thế nhé!

Bảy giờ tối chủ nhật, tôi hoãn cuộc hẹn tụ tập với đám bạn thân để đến dạy học cho Yến. Tôi vào nhà, mẹ Yến mời uống nước, thụ lộc chùa đi xa và trò chuyện với tôi rất cởi mở. Bác nói Yến say xe vẫn mệt nhưng không báo lại, mục đích là muốn tôi qua chơi.

Yến vẫn ngủ trên phòng. Khoa cũng thâm quầng mắt vì mệt mỏi bước xuống. Hình như hắn định đi chơi. Tôi ngồi một lát cũng xin phép được về luôn. Hắn đi theo tôi. Tôi không dám lên tiếng đuổi hắn bởi biết đâu chỉ là cùng đường. Tôi dắt xe lên nhà, hắn ngồi trên xe nhìn theo:

– Gặp nhau một lát nhé!

Không huy động được lý do nào để từ chối, tôi khóa cửa lại cẩn thận, đứng cách hắn một quãng đủ gần để trò chuyện. Hắn đưa cho tôi mũ bảo hiểm:

– Lên xe đi. Ra ngoài ngồi cà phê! Trong ngõ nhiều muỗi, mà đứng ngoài đường thế này anh thấy cứ làm sao ấy.

Hắn đưa tôi xuống phố. Chúng tôi băng qua nhiều quán cà phê. Hắn chẳng ngó ngàng gì tới hay có ý định dừng lại ở một địa điểm gần. Tôi không dám thắc mắc hỏi han gì. Hắn đi tắt từ đường Triệu Việt Vương lên phố Bà Triệu. Tôi ngơ ngác đứng ngoài cửa Vincom đợi hắn gửi xe. Hắn khoác tay lên vai tôi đẩy theo nhịp chân bước. Toàn thân tôi khi ấy run bắn lên như người sốt vi rút. Tôi cúi mặt, lặng lẽ đi theo hắn.

Mình thử thương nhau vậy - Girly.vn

– Anh có hai vé xem phim kinh dị. Bạn gái đi du lịch cuối tuần với gia đình rồi. Quen mỗi em là con gái, lại dạy học cũng lâu cho con bé Yến nên muốn rủ đi cùng.

Tôi hậm hực nhưng không nói. Chúng tôi bước vào trong. Hắn đưa cho tôi gọng kính xem phim 5D. Tôi đi xem phim ở rạp lần đầu tiên, cảm giác bực dọc qua đi rất nhanh, thay vào đó là niềm háo hức, vui sướng. Hình ảnh nhìn qua gọng kính chân thật như tôi đang đi vào thế giới ma quái. Nhiều lần tôi hét lên khi con ma xuất hiện, chân tay khua khoắng làm hắn giật mình. Khi đó tôi mới biết hắn ngủ quên. Đi hai người nhưng tôi có cảm giác như đi một mình. Tôi kể lại cho hắn đầy vẻ hứng thú về bộ phim đó. Hắn nhét ống hút cốc đựng Coca Cola vào miệng tôi:
– Uống đi. Em nói lắm thế?

Hắn chở tôi về trước 10 rưỡi tối. Khi tôi đang cố gắng mở chốt cửa thật khẽ, hắn gọi với theo. Ánh điện gần tố giác vẻ mặt bối rối, hắn định nói gì đó nhưng lờ tảng sang chuyện khác. Tôi nghĩ thế.

– Cảm ơn em vì đã đi xem phim cùng anh.

Tôi cau mày:

– Và anh cho em ngồi xem phim một mình, còn anh thì ngủ hả? Muộn rồi, anh đi đường cẩn thận nhé!

Nghĩ lại, tôi không thấy vui khi đi cùng hắn. Tôi chỉ là trường hợp dự phòng. Nếu bạn gái hắn không bận, chúng tôi cũng đâu có buổi đi chơi hôm nay? Tôi đã dừng lại việc đi chơi với bạn bè để đến nhà hắn. Tôi tức tối, nhưng vấn đề to tát hơn cả: Tại sao tôi lại buồn khi hắn nhắc ra hai từ “bạn gái”? Tôi nằm sấp, úp mặt xuống gối, chân đập đập xuống giường khi trong đầu chằng chịt những suy nghĩ.

Ít phút sau, tôi ngẩng lên nhìn đồng hồ đã quá 11 giờ đêm. Thường ngày, tôi duy trì thói quen ngủ sớm hơn tất cả mọi người để buổi sáng tỉnh dậy chạy bộ thể dục. Hôm nay thật khó ru mình vào giấc ngủ. Cô bạn cùng phòng đang lướt mạng xem tin tức thời trang và chát chít, thấy tôi vẫn thức, lại nằm thở dài bèn quay sang hỏi chuyện. Tôi hỏi Linh vài điều rất ngớ ngẩn. Đại loại là nếu ai đó thích mình mà có số điện thoại thì họ có chủ động nhắn tin cho mình không; hai người từng không ưa nhau có thể quay sang cảm mến nhau được không; người con trai có thể chia tay bạn gái đột ngột để yêu một người khác thật lòng được không?.. Thấy tôi “tương tư ra mặt”, Linh bảo chắc tôi đang yêu, hoặc rất thích một ai đó. Tôi im lặng, để cơ thể chìm xuống chăn và cố ru mình vào giấc ngủ.

***

Sắp đến ngày thi, thời gian trong tuần của tôi khá eo hẹp. Tôi tự đặt mục tiêu cho mình: phải hoàn thành một bài tiểu luận giữa kỳ trong hai buổi tối. Điểm số với tôi cũng quan trọng, bởi nó đánh giá lực học của tôi. Môn chuyên ngành không làm khó tôi, có điều lượng sách phải đọc cứ tăng lên khiến tôi áp lực khi đọc chúng. Tôi tìm trên google hình ảnh em bé đeo mắt kính mặt bơ phờ, miệng ngậm bút ngồi cạnh chồng sách chất cao. Tôi đăng bức ảnh lên dòng thời gian của mình với dòng chữ tự động viên: “Chẳng ai giúp được mình ngoài chính mình cả. Cố lên nào”.
Sang ngày thứ năm, tôi chỉ còn hai bài tiểu luận. Tôi đặt nước nóng tự pha cho mình và bạn hai tách cà phê ấm. Tinh lực cà phê truyền cảm hứng sáng tạo, tôi sẽ kết thúc thời gian này sớm thôi. Nhìn giờ từ màn hình điện thoại, cũng khá muộn, tôi tắt máy tính và đèn bàn rồi leo lên giường nằm.

Dù bận rộn bù đầu, tôi vẫn cố chen vào ý nghĩ mong đến ngày thứ Bảy, mong được đi dạy học cho Yến, mong được gặp… tiền. Tôi nghĩ đến tình bạn của tôi với Yến, nghĩ về số tiền công được hưởng làm động lực chính nhưng dường như tôi đang lừa dối trái tim mình. Giá như hắn hiểu tôi mong tin nhắn của hắn thế nào. Giá như hắn hiểu tôi muốn được gặp hắn biết bao nhiêu. Hay là đi mua một cuốn sách văn học gì đó hay hay mang đến tặng Yến để được nhìn thấy hắn nhỉ?

– Chị ơi, em thấy nhan đề “Đôi lứa xứng đôi” cũng được sao cứ phải đổi đi đổi lại thành “Cái lò gạch cũ”, rồi lại là “Chí Phèo”?

– Mọi thay đổi đều có căn nguyên em ạ. Em đã đọc tác phẩm này rồi, nhan đề “Đôi lứa xứng đôi” chỉ tập trung vào chuyện tình Chí Phèo – Thị Nở; “Cái lò gạch cũ” lại nhấn mạnh vào sự ra đời của nhân vật Chí Phèo. Vậy nên khi đặt tên là “Chí Phèo” sẽ bao quát được toàn bộ nội dung tác phẩm. Hơn nữa, truyện “Chí Phèo” sáng tác năm 1941, giai đoạn văn học 1930 -1945, không chỉ riêng Nam Cao mà nhiều nhà văn khác cũng ưa chuộng cách dùng tên nhân vật chính làm nhan đề cho tác phẩm… Chị giải thích vậy, em thấy dễ hiểu hơn chưa?

Tôi đang say sưa giải đáp thắc mắc của học trò thì tiếng gõ cửa làm cho giật mình. Khoa gõ cửa chỉ để nhắc đã 9 rưỡi, tôi có thể về được rồi. Nhớ lại buổi chiều, tôi đến trường và làm rơi vé xe nên bảo vệ chưa cho lấy xe. Tôi đã vội vã bắt xe buýt và đi bộ vào nhà Yến sớm hơn mọi khi cho kịp giờ dạy. Tối muộn, mẹ hắn nhắc hắn đưa tôi về. Con trai vốn hay nghe lời mẹ. Theo đúng lý thuyết của nhà tâm lý học Freud đã khẳng định, hắn vâng dạ dắt xe xuống cổng.

Bên ngoài trời lắc rắc mưa. Ngồi sau xe hắn, tôi để chừa một khoảng trống. Tôi ngó nghiêng nhìn mây trời buổi tối, tay vén tóc và che nước mưa hắt ướt mặt. Gió lạnh buốt, tôi gượng gạo ngồi sát vào hắn, nhưng không đủ can đảm choàng tay ôm. Hai người im lặng suốt đường đi, chỉ có tiếng gió, tiếng mưa và tiếng động cơ xe cộ. Hình như cơn mưa khiến con đường trở nên dài hơn.
Đi mãi cũng về đến nhà, hắn dừng xe trước cổng nhà tôi ở trọ. Mặt hắn ướt sũng nước mưa. Tôi nhìn hắn bối rối, gỡ mãi không được mũ bảo hiểm ra khỏi cái đầu mơ mộng. Hắn lau những giọt nước li ti trên má tôi, cởi mũ và vuốt suôn những sợi tóc mái ướt bết. Tôi cúi gằm mặt, nói lí nhí:

– Anh về tắm luôn đi không cảm lạnh đấy. Em lên phòng đây.

– Em không biết nói cảm ơn à? Hắn nói với theo khi tôi đang lúi húi mở cửa.

Hiểu câu hỏi theo cách đơn giản nhất, tôi quay lại nói “cảm ơn” rồi chui tọt vào nhà. Sau cánh cửa, tôi không thấy gương mặt của hắn, không biết lời hắn định nói thêm. Tôi đứng im như vậy đến khi tiếng xe nổ máy chạy xa dần.

***

Trời hửng sáng, tôi dậy sớm theo thói quen. Bần thần ngồi trong góc giường đợi trời sáng hẳn, tôi bắt đầu để ý đến từng nhích kim đồng hồ. Hôm nay, tôi mới để ý chiếc đồng hồ ấy đã cũ. Những tiếng tích tắc khô khan phát ra từ đồ sắt rỉ ấy gây cho tôi cảm giác mệt mỏi, uể oải tưởng như rệu rã mọi bộ phận. Chiếc đồng hồ quay lừ đừ, lúc dừng lại, lúc gắng gượng giật ngược kim giây lại phía sau. Đặc biệt, chiếc kim ấy chẳng bao giờ thả mình rơi tự do xuống số 6 – cái vị trí 30 phút định mệnh ấy. Dù cạn kiệt năng lượng, một vật không có não, chỉ có pin thay trái tim vẫn bấu víu sự sống. Tôi dằn vặt sao bản thân không đủ mạnh mẽ để vượt qua sự nổi xung tâm lý này. Nhiều lần đối diện nhau, hắn ngập ngừng định nói xong lại thôi. Hắn cứ gieo cho tôi hy vọng gì?

***

Buổi sáng đó, tôi không ra khỏi cửa chỉ để đọc hết cuốn tiểu thuyết “Hẹn em ngày đó” của Guillaume Musso. Nhân vật Elliott uống những viên nhộng vàng để quay lại sửa sai quá khứ, tìm lại tình yêu bất chấp định mệnh. Hoang tưởng! Ở đời sai là sai, chẳng có cơ hội để làm lại chuyện đã qua, chẳng có chuyện cứu sống người đã chết. Tại sao con người không chạy theo tiếng gọi của trái tim? Tại sao cứ phải gò ép sống lý trí để con tim đêm đêm bị dằn vặt? Tôi không ngừng nghĩ đến hắn. Tôi muốn quên đi cảm giác này nhanh chóng.

Vừa xong bữa cơm, tôi chạy xe vòng vòng quanh nội thành, bất chợt dừng lại ở một quán cà phê nhỏ. Dạo trước, tôi và một vài người bạn hay đến đây làm bài tập nhóm hoặc chuyện phiếm. Những cuộc tranh luận với chúng khiến tôi có cảm giác mất đi sự tự nhiên rất riêng tư của mình. Hôm nay, thứ cảm giác tôi quen gọi là riêng tư hợp hơn khi trời vừa sang mùa đông, một chút mưa bụi gợi nhắc lại khoảnh khắc hắn đưa tôi về vừa mới hôm qua. Tôi tự nắm lấy những ngón tay gầy guộc của mình. Tay trái nắm tay phải, tay phải nắm tay trái. Tôi sẽ nói tôi thích hắn. Nhưng vào thời điểm nào được nhỉ? Trong người tôi chằng chịt bực dọc và sự khó hiểu.

***

Một buổi chiều muộn mùa đông trời sẫm tối, hắn gọi điện thoại cho tôi. Đó là cuộc gọi riêng tư đầu tiên tôi nhận được từ hắn. Người hắn sặc mùi rượu. Hắn nói muốn cùng tôi đi dạo cùng một lát, hoặc đơn giản ngồi trong quán cà phê nào đó đến khi tỉnh táo hơn thì về nhà. Hắn kể chuyện đi liên hoan với anh em trong công ty, trong khi tôi tưởng hắn uống vì thất tình. Một lần duy nhất cho buổi đi xem phim, tôi không còn nghe hắn nhắc đến hai từ “bạn gái” bao giờ nữa. Lòng tôi thấy yên ổn hơn đôi phần.

***

Đến ngày thứ tư, chẳng phải ngày tôi đến dạy kèm Yến học. Cô bé đi học cả ngày hôm nay. Còn bố mẹ đi làm đến chiều tối mới về. Tôi vội vã chạy xe qua nhà hắn bởi nhận được vài cuộc gọi nhỡ. Tôi gọi lại nhiều lần không thấy hắn bắt máy, nỗi lo lắng nổi cộm lên trong lòng thôi thúc tôi đến trước cổng nhà hắn. Tôi đứng bên ngoài cửa lớn bấm chuông liên hồi. Im bặt. Tôi tiếp tục chờ đợi. Gọi điện không thấy có người trả lời, tôi tìm chìa khóa trong cặp xách tự mở cửa vào nhà. Cửa phòng hắn mở toang. Hắn nằm trên giường, người nóng bừng. Hình như hắn bị cảm. Hắn ngủ li bì. Tôi xuống nhà mở tủ lạnh lấy trứng gà luộc chín đánh gió cho hắn.

Ngày còn ở quê, nhà tôi cách xa hiệu thuốc tới vài cây số. Mỗi lần trong nhà có người bị cảm, mẹ vẫn đánh gió bằng trứng. Tôi đánh gió cho hắn, bên trong phòng của hắn. Cảm giác chạm vào cơ thể người mình thích khiến thao tác của tôi không được nhanh nhẹn. Chẳng có người ở nhà, tôi cũng không dám bỏ hắn ở lại. Tôi chạy ra đầu phố mua cháo, đợi khi hắn tỉnh sẽ hâm nóng cho hắn ăn. Tôi ngồi cạnh hắn, nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, tự nhiên thấy lòng mình ấm áp trong căn phòng của một kẻ xa lạ. Tôi ngồi trên ghế, gục đầu xuống giường hắn rồi ngủ quên từ lúc nào. Lúc tỉnh giấc thấy mình nằm trong chăn ấm, tôi vùng dậy tìm hắn khắp nhà. Hắn đang dưới bếp. Chắc hắn đói rồi. Hắn nhìn tóc tôi bù xù:

– Sao em không nấu cháo hành ấy?

Tôi nhìn hắn cười, nghĩ đến buổi học trước giảng về nhan đề truyện “Chí Phèo”. Có lẽ hắn có nghe được ít nhiều hoặc để tâm đến tôi đôi chút. Trông hắn có vẻ khỏe khoắn trở lại, tôi tìm cớ về nhà. Hắn chẳng giữ tôi lại, cũng không đề cập chuyện đưa tôi về. Trong lòng tôi khi ấy nhen lên nỗi tự ái to lớn.

Về nhà, tôi ngồi nghĩ sao mình lại nằm trên giường của hắn? Chắc chắn là hắn đã bế tôi lên giường trong lúc ngủ say. Mặt tôi đỏ bừng khi nghĩ nhỡ may mình ngáy to, chảy nước dãi, hay há hốc miệng lúc ngủ thì thật ngại với hắn. Chợt nhớ ra điều quan trọng hơn cả: chiếc vòng cổ tháo ra đánh cảm vẫn ở trong phòng hắn. Tôi gọi điện nhờ hắn giữ lại giúp. Hắn không nói chuyện cái vòng cổ, chỉ hỏi tôi chiều mai mấy giờ ở trường học về.

***

Lúc tôi đi qua phòng khách để lên gác, hắn ngồi trên ghế đang ăn hoa quả. Hắn đưa cho tôi một chiếc hộp bé xíu. Một chiếc vòng cổ mới. Tôi không cần nó. Chiếc vòng kia là của mẹ mua tặng năm tôi 18 tuổi. Nó là kỷ niệm của tình thân, tôi không muốn mất nó. Tôi lên phòng Yến ngồi. Chúng tôi không dạy học và học. Tôi ngồi thừ mặt nghĩ đến chiếc vòng. Tôi khóc. Tôi kể hết chuyện với Yến. Cô bé cười xòa thanh minh chắc ông anh trai mình không cố tình làm như thế. Buổi tối ngày hôm đó, tôi xin về sớm hơn mọi khi. Tôi không muốn trò chuyện với hắn, không muốn trông thấy hắn.
Dắt xe thoát khỏi căn nhà đó, tôi lao đi rất nhanh đến phố Phạm Ngọc Thạch. Tôi ngồi trầm tư đợi nhân viên phục vụ mang đến một cốc Soda deep blue. Ở chốn đông người, khi buồn rầu, tôi hay mở căng mắt thật to, để nước mắt đừng nhỏ giọt. Tôi ngắm đèn đường, lắng nghe ồn ào phố thị. Xe buýt cũng thay màu áo mới. Bên ngoài có chiếc xe cảnh sát đậu đã một tiếng. Tôi hít hà mùi cà phê thơm nức từ bàn bên cạnh. Trí óc tôi đang bắt đầu vẽ vời những gì lướt qua tầm mắt. Sau cùng, tôi vẫn không thôi nghĩ về chiếc vòng cổ đã mất.

***

Trước ánh đèn đỏ quạch, tôi đọc lướt cuốn sách đã từng đọc một lần. Tôi đang cố gắng hình dung ra toàn bộ câu chuyện, cảm hứng về cuốn sách lúc trước. Tôi không hoàn toàn tập trung. Điện thoại đổ chuông. Cuộc gọi của hắn. Tôi không dám từ chối hắn. Sự vui mừng khó tránh khiến gò má tôi ửng đỏ. Tiếng xoay ổ khóa đêm vô cùng cẩn trọng, tôi lao ra ngoài khi trời đang mưa bay. Cũng khá muộn, tôi đầy hy vọng nghĩ rằng hắn tìm thấy chiếc vòng nên mang đến cho tôi mừng. Hắn mang đến phần 2 cuốn tiểu thuyết của Marc Levy có tên “Gặp lại”. Gặp lại, nghĩa là thế nào? Nghĩa là mọi rắc rối đều được tháo gỡ, và cuối cùng là kết thúc có hậu? Không để tôi nghĩ ngợi lâu hơn, hắn nhìn thẳng tôi:

– Yến bảo em thích tiểu thuyết này, anh ngập ngừng đưa cho tôi, nó thay cho lời xin lỗi của anh.

Vai tôi run lên, cứ lặng yên đứng trước mặt hắn. Chúng tôi đứng cạnh nhau rất lâu, tôi không nhớ chắc chắn là bao lâu nữa. Tình cảm khiến tôi quên giận hờn chuyện chiếc vòng cổ.

***

Tôi quen với việc đi đi về về trong căn nhà hắn sống. Chúng tôi, ba người và cả Yến thường đi chơi cuối tuần cùng nhau. Cô bé rất thích lang thang dọc phố Hà Nội, ăn kem bờ hồ và lê la tìm những cuốn sách văn học mới. Chúng tôi đi cùng cô bé, đi cùng nhau. Chúng tôi càng thân thiết với nhau hơn. Bạn bè cũng được, thích nhau cũng được, thỉnh thoảng tôi và hắn vẫn đi chơi, cãi vã, giận dỗi và làm lành với nhau. Cứ như vậy từ mùa đông sang mùa thu. Yến mừng quýnh khi biết chuyện của chúng tôi. Tôi vẫn dạy học cho Yến và gặp gỡ riêng tư hắn qua nhiều tuần, nhiều tháng. Cả ba người chúng tôi không ai dám hé răng nói điều này với bố mẹ. Lý do là gì tôi không biết chắc chắn. Nhưng tôi lại chắc chắn mình sẽ chẳng bao giờ quên những cảm giác khi hắn khẽ chạm vào tóc, kiếm chuyện để trêu chọc mình. Tôi và hắn yêu nhau từ lúc nào không rõ, cứ ngỡ là rất lâu, rất gắn bó, rất ấm áp.

Mỗi lần nghĩ đến hắn, trái tim tôi thổn thức, sẽ chẳng dễ dàng quên đi lần đầu tiên chúng tôi ở cạnh nhau suốt đêm. Đó là một buổi tối chớm sang thu, hắn qua đón tôi. Gió lành lạnh, hai đứa chẳng ai chịu mở miệng bắt chuyện suốt đường đi. Xe chạy vòng vòng, hai bóng người vẫn im lặng như bức tranh động, tắt tiếng. Chúng tôi ăn khuya trong một quán phở nhỏ trong ngõ hẻm gần khúc sông Tô Lịch. Hắn gạt tay đẩy gia vị tỏi – ớt qua một góc, nhìn tôi mỉm cười:

– Đừng có ăn mấy thứ gia vị này. Lúc bị nổi mụn anh không chịu trách nhiệm đâu nhé!

Tôi nhìn hắn, bật cười. Tôi cũng chưa tưởng tượng ôm hôn một ai khi miệng họ sặc mùi những thứ gia vị đó sẽ kinh khủng thế nào. Rồi tôi liếc nhanh nhìn giờ từ chiếc đồng hồ đeo tay. Không còn sớm nữa, tôi giục hắn đưa về. Hắn nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng. Khi nhìn vào đôi mắt đó, mọi lời van vỉ tha thiết để được đưa về đều bị chặn lại trong cuống họng. Hắn chở tôi về ngôi nhà giáp vùng ngoại thành. Lần đầu tiên tôi thấy hắn như vậy.

Đứng trước cổng nhà, hắn vội vàng mở cửa. Chúng tôi bước vào trong, mất hút sau cánh cửa khép lại. Chúng tôi lạnh vì ướt nước mưa. Tôi ngồi trong phòng rất lâu, đợi bóng người lờ mờ trong nhà tắm.

Chỉ có hai người, hắn ôm tôi vào lòng, để tôi gối đầu lên cánh tay của mình. Cứ thế, hết lớp chuyện này cuộn lại đến một lớp chuyện khác. Cả hai không để thừa thời gian chết. Mỗi lần gặp nhau, hắn quan sát tôi một cách tỉ mỉ, không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào. Tôi có cảm giác hắn đã ghi lại từng mảnh vụn cảm xúc, dù là cái nhếch miệng vội vã. Có lẽ, đó là quan tâm. Hắn nằm cạnh tôi, nhìn những ngón tay tôi đang lướt điện thoại. Tôi đặt điện thoại lên chiếc bàn thấp cạnh giường, từ từ nằm sát cạnh hắn, choàng cánh tay qua vòng eo săn chắc, dựa đầu vào vai hắn; thỉnh thoảng tôi nghển cao hơn cọ má mình vào chiếc cằm râu mọc lởm chởm của hắn. Khó chịu vì quần áo ẩm ướt vị mùi của nước mưa đêm, tôi ngỏ ý muốn mượn một chiếc áo phông ngắn tay của hắn.

Và chuyện gì đến cũng đến. Cho đến bây giờ tôi vẫn không dám tin mình hư hỏng. Tôi không hư hỏng? Tuổi 22, tôi đang bắt đầu tò mò. Không còn thời gian cho những suy nghĩ vô ích ấy. Ly nước chạm xuống mặt bàn kính tạo thành tiếng động nhỏ, hắn xoay người bước vội vã về phía tôi trong khi đôi tay hắn vươn cao cởi áo ra nhanh chóng. Hắn ôm tôi, quấn chặt lấy thân thể đang run bắn lên vì sợ. Một cảm giác mâu thuẫn đang bủa vây lấy tôi. Tôi yêu hắn, hắn cũng yêu tôi, tại sao tôi lại lo lắng đến thế? Mặt khác, tôi cũng không ngừng lại sự tò mò. Những ngón tay vô thức không nghe theo mệnh lệnh của phần Người yếu ớt đang can ngăn. Chiếc chăn lặng lẽ bung ra theo nhịp quằn quại. Tôi chạm những ngón tay lên ngực hắn, di chuyển chúng nhẹ nhàng. Bàn tay hắn cũng đang đùa giỡn trên thân thể tôi. Tôi không từ chối sự trôi chảy của thời gian, cũng không chặn lại hơi thở gấp gáp trong cả hai con người. Ánh điện mờ ảo, có lẽ hắn không nhìn thấy vẻ mặt tôi ngượng ngùng.

Đó là lần đầu tiên. Tôi vẫn giữ nguyên cảm giác về hắn, về một người ông đang vội vã trưởng thành, và cả lần đầu tiên… của mình.

Viết cho ngày không nhau - Girly.vn

***

Thời gian tới, tôi không có lịch dạy học ở nhà Yến. Cô bé đang chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Văn, Toán, và vài môn học khác. Chắc cô bé vất vả chuyện học hành lắm. Tôi thảnh thơi dạo phố. Từ Tạ Hiện về, phố thưa người hơn dạo mùa thu. Lâu rồi tôi mới có cảm giác đi đâu đó một mình. Mọi cảm giác ùa đến tự nhiên và khoan khoái lạ thường. Tôi nghĩ đến hắn, về chuyện chúng tôi đã ngủ với nhau. Tôi luôn bị ám ảnh bởi cảm giác đó. Tôi nhấn số gọi điện thoại cho hắn, nhịp tim đập xốn xang đợi chờ tiếng nói từ đầu dây bên kia. Những tiếng tút tút dài rồi ngưng bặt. Hắn từ chối cuộc gọi hiếm hoi này. Ngay lập tức, tôi cài chế độ im lặng, quăng điện thoại vào ngăn kéo tủ, cố nén lòng quên đi cảm giác hụt hẫng. Tôi nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, ấm ức khóc rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Sáng tỉnh giấc, tôi chộp lấy điện thoại khi báo thức kêu inh ỏi gần 30 giây. Cuộc gọi nhỡ của hắn, những tin nhắn của hắn:
fir
– Anh và Yến giúp mẹ chuẩn bị đồ để ngày mai làm giỗ ông nội suốt cả tối. Đừng có nghĩ lung tung rồi giận dỗi đấy. Mẹ còn nhắc anh qua đón em. Hẹn 8 giờ nhé!

Nhìn đồng hồ đã là 8 giờ 16 phút, tôi cuống quýt gọi lại số điện thoại của hắn, hỏi xem hắn đang ở đâu. Hắn bắt máy nhanh như tia chớp:

– Đừng nói em vẫn còn ngái ngủ nhé! Anh đợi em dưới nhà được 30 phút rồi đấy!

Hé cửa sổ ngó xuống thấy hắn đang ngửa cổ lên chờ đợi với vẻ sốt ruột, tôi ngắt một nụ hoa đã nở hiếm hoi trong chậu cây mười giờ nhiều nụ chỉ đợi giờ bung nở, miệng gọi vọng xuống “Anh ơi, anh ơi!”. Hắn ngước lên. Tay tôi thả bông hoa xuống. Tôi đã thấy môi hắn khẽ cười, ánh mắt sáng long lanh, màu nắng vàng nhẹ của buổi sáng, màu hoa tím là là rơi xuống mặt đất. Khi ấy, tôi đã ước, khoảnh khắc này đừng trôi qua vội vã.