Có những ngày buồn
Đời người như một dòng sông, không phải lúc nào cũng êm xuôi, trong lặng. Sẽ có những cơn sóng ngầm nấp dưới đáy, song hành cùng con thuyền xuôi mái, cho đến khi gặp những ghềnh đá ngầm, những vùng lốc xoáy, những
Đời người như một dòng sông, không phải lúc nào cũng êm xuôi, trong lặng. Sẽ có những cơn sóng ngầm nấp dưới đáy, song hành cùng con thuyền xuôi mái, cho đến khi gặp những ghềnh đá ngầm, những vùng lốc xoáy, những
Làng ơi! Những buổi sớm mai Gánh đời trĩu nặng lên vai tảo tần Bao cô hàng xén thanh tân Đi về trò chuyện xa gần cùng nhau Làng ơi! Xanh mướt lúa, rau Bao nhiêu cánh trắng về đâu bây giờ? Con diều
Đến bên ngọn cỏ bờ sông Thuyền xưa hẹn chở giờ không thấy về Nỉ non vạt cải triền đê Nhuộm trăng dâng cả giấc mê cuối cùng Ảnh Trà My Đến bên cây lúa trĩu bông Mấy ai hiểu được tấm lòng người
Chia tay người yêu, Ngố “rừng” quyết định định đi cắt tóc. Nhìn những lọn tóc rơi xuống nền, Ngố tiếc mười ngón tay thon dài búp măng của Ngôi Sao ngày nào cũng thi nhau chơi cầu trượt trên mái tóc này, rồi
Đang nằm nghe một tiếng ru À ơi con ngủ mùa thu gió về Lòng tôi bao nỗi bộn bề Bỗng dưng dịu lại nhớ về tuổi thơ Võng đưa nhịp giấc ầu ơ Chị ru em ngủ phạc phờ giấc trưa Mẹ
Ngày xưa chị tôi nhỡ tay Vụng về bẻ gãy lá cây ngô đồng Bắt đền bằng ánh mắt trong Cũng từ bữa ấy chị không chơi cùng Mười tám tuổi chị theo chồng Bỏ tôi với đám mây hồng ngẩn ngơ Chị
Anh ôm em vào lòng Hai ta cùng nghe sóng Con sóng nói với em về đáy biển Có con cá mồ côi Yếu đuối cô đơn Bạn với rặng san hô vỡ cùng cảnh ngộ Xung quanh là bao nhiêu chai nhựa
Tôi đang ngồi lặng trước ao bèo Thì Người cất tiếng nói: chào cô! Cho tôi hỏi thăm đường về xóm Nhà ai? Xin bác nói rõ tên! Nhà người muốn đến lại cạnh bên Nhà tôi. Chỉ cách một bức tường Đường
Ta đi chợ mua nụ cười Mới vừa đến cổng gặp Người đi buôn Gánh hàng người có dại khôn Có tươi, có héo, có buồn, có vui Thấy ta Người nhiệt tình mời Mở hàng buổi sáng đôi lời lấy may Ta
Từ ngày ngọn gió làm thơ Xuyến chi trắng đến thẫn thờ nhớ thương Nắng vàng rót mật trên đường Đồng thơm ủ ấm giọt sương rạc gầy Từ ngày gió cợt bông may Hoa buông rơi mãi dẫu gầy rạc thân Đêm
Người đàn bà ôm con nép vào vùng ngực lép của mình Nuốt mặn giọt đắng vội Bàn ghế cốc chén ngổn ngang Chai rượu góc nhà Những lá bài rải rác khắp sân Trên má hằn năm ngón còn buốt rát Người
Tôi từ ruộng đất đi ra Lạc đường nơi chợ phồn hoa đông người Tính toan cả những nụ cười Đếm đong trong cả câu mời người mua Tôi từ ruộng đất phèn chua Đi tìm về những ngày xưa quê mình Bí