Bình minh
Đêm qua mưa lất phất Nên mặt trời ngủ quên Sáng nay em dậy sớm Hát gọi mặt trời lên Em hát gọi chị gió Gió thổi cơn mát lành Em hát gọi chú nắng Nắng vàng hàng cây xanh Cây hát reo hoa
Đêm qua mưa lất phất Nên mặt trời ngủ quên Sáng nay em dậy sớm Hát gọi mặt trời lên Em hát gọi chị gió Gió thổi cơn mát lành Em hát gọi chú nắng Nắng vàng hàng cây xanh Cây hát reo hoa
Tết đã qua cả tháng Mà bướm còn nhở nhơ Thoắt chập chờn hoa cỏ Thoắt nhẩn nha bụi bờ Nhìn tung tăng cánh bướm Bé nheo mắt: Ơ này Bạn chơi vui thật đấy Nhưng tớ… đến trường đây Sắp thi học kỳ
Trên dải Hoàng Liên ấy Mây trắng thì rất hiền Từng chùm sà xuống núi Trông như những nàng tiên Mây đen thì hung dữ Rầm rầm kéo đến sân Đem theo cả sấm chớp Dội nước ướt áo quần Mẹ ra chừng hiểu
Nghé con theo chân mẹ Ra gặm cỏ bờ sông Cúi uống ngụm nước nguồn Chợt mừng quen bạn mới. Bạn mới chừng bằng tuổi Anh nhìn cũng rất tươi Bỡ ngỡ nhoẻn miệng cười Tai bạn nghiêng, vẫy vẫy... Nghé con: Chào đằng
Có bầy chim se sẻ Tung tăng dưới nắng hè Vỗ cánh chao nhè nhẹ Theo điệp khúc mùa ve Cành phượng hoa lập lòe Vương sắc hồng tung tóe Ông mặt trời đỏ lóe Trải lụa ánh vàng hoe Góc sân trường lặng
(Tăng Dĩnh – Trung Quốc) Khi tôi ra cổng đi làm, thấy Binh Gia, con trai bác Hoàng gác cổng đang tranh luận một vấn đề với Mập Ú. Hai đứa bé, một gầy một béo đang mặt đỏ tía tai, rất nghiêm
Em vừa bú mẹ vừa đi Nẻo hồi hương cuộc trường kì gian nan Sơ sinh chưa ấm lửa than Đã bao nắng gội mưa chan cuộc người Bờ vai cha đẫm mồ hôi Vòng tay mẹ hóa vành nôi con nằm À... ơi
Ngày làm việc đầu năm, họ hàng nhà chuột tập trung đông đủ không thiếu một ai. Từ chuột Cống to béo, bệ vệ với đầy đủ râu ria đến nhà chuột Nhắt lia tia, láu táu, rồi cả nhà chuột Chù chậm chạp,
Họ hàng nhà kiến Giữa trời đang trưa Kéo rồng kéo rắn Để chạy cơn mưa Kiến bà đi trước Kiến ông đi sau Chắc là khoái chí Nên còn vuốt râu Kiến cha kiến mẹ Đội trứng trên đầu Luôn mồm thúc giục
Bé ngồi nghịch nước Vung ngược lên cao Nước rơi ào ào Vào nơi Cóc ẩn. Nghiến răng Cóc bảo: “Két! Két! Két! Ka!” Bé vội gọi bà Trời mưa sắp sửa. Bà ngồi tựa cửa Ngó nhìn trời cao Không gợn mây nào
Cứ sáng nào chợt giấc Lăn sang bên mẹ nằm Trống không và ấm lạ Mẹ đã rời từ lâu. Con thầm hỏi “mẹ đâu?” Khi ngoài trời sương lạnh Câu trả lời mờ dấu Cơn buồn ngủ kéo về. Nghe xôn xao trong
Có thể bạn không tin khi tôi nói rằng, lần đầu tiên xa nhà của tôi là khi tôi mới chỉ 3 tuổi! Vâng, lúc đó tôi chỉ là một cô nhóc lên ba, đi lẫm chẫm, hay khóc nhè và ngại đám đông.