Lục bình phương Nam
Nửa là sông, nửa là trời lục bình cứ vậy muôn đời nổi nênh thân bèo, nước dưới mây trên trôi là động, đứng là yên phận mình. Chẳng ai đem cắm lục bình tím hoa nở giữa lặng thinh đêm dài người lai
Nửa là sông, nửa là trời lục bình cứ vậy muôn đời nổi nênh thân bèo, nước dưới mây trên trôi là động, đứng là yên phận mình. Chẳng ai đem cắm lục bình tím hoa nở giữa lặng thinh đêm dài người lai
3143 mét ngọn bút Phan-xi-phăng viết vào trời cao lời Tổ quốc! Gió gió mây mây tầng tầng lớp lớp chữ Việt trắng lưng trời định danh đất nước! Hoa Hoàng Liên vàng tươi trong giá buốt đang yêu ai đó chăng? Có loài
Ruộng bậc thang rượu bậc thang thơ bậc thang kéo nhau lên trời ba chén Lý Chu Vàng năm chén Giàng Xeo Mẩy Bảy chén Chế Cu Nha chín chén Mù Cang Chải mười một chén bạn bè ta. Thơm kèn môi ngọt kèn
Hơn hai nghìn năm cũng chỉ chớp mắt thôi những viên gạch không rêu phong in dấu dòng thời gian ngừng trôi trên tháp Chàm không tuổi vũ điệu Chăm uyển chuyển mới bắt đầu. Khúc hoan hợp, đất chín dần trong lửa cái
Tôi nhớ họ những người đàn bà Mông lưng gùi hàng, ngực địu con đi như trôi trong mây Tôi nhớ họ những người đàn bà Mông thổ cẩm bày vỉa tiếng Anh mời như gió Tôi nhớ họ những người đàn bà Mông
1 Gương nước nghìn tuổi xanh không gợn cây ven hồ chưa hoa rất dễ lây buồn một ánh mơ hồ nắng non lá rụng. Nét quen, dáng quen, màu quen trầm mặc Tháp Rùa mưa nắng bao năm không đổi khác. 2 Bên
Tặng JFossen Bell (1) Hà Nội, lắng nghe em những câu thơ không viết bằng tiếng Việt dưới vầng trăng vành vạnh sông Hồng. Hà Nội, lắng nghe em nón lá, áo sen đọc thơ bên những tấm bia tiến sĩ. Hà Nội dắt
Sao lại một dây sao chỉ một dây em độc huyền cầm ngân rung Hà Nội nghìn năm, nghìn năm, giai nhân vẫn thế vận vào sương khói bay bay... Sương khói Hồ Gươm, sương khói Hồ Tây mênh mang, mênh mang, mênh mang
Vượt bốn trăm hải lý đất là Quê neo Biển. Khay đất những cánh đồng tứ tuyệt hoa muống trắng rung rinh hồn chữ. Trái bàng vuông nội tiếp trong bầu trời Trường Sa đung đưa giấc mơ lính trẻ. Quả ớt chỉ thiên
Nơi tôi gọi là Tổ quốc bến sông thành bến chia ly con đò vành trăng khuyết mọc neo vào thắc thỏm chiêm bao. Nơi tôi gọi là Tổ quốc cỏ xanh khâu vá nỗi đau lòng ai chiến hào ngang dọc mộ buồn,
Trải qua cuộc bể dâu này đến cuộc bể dâu khác bao nhiêu đoạn trường đẫm lệ Tố Như khóc Kiều ư, Ông khóc đời đấy chứ thập loại chúng sinh còn khổ đến bao giờ? Ông thi nhân hơn thi nhân bởi ôm
Nằm bên sông Hồng giữa mùa đông âu lo đồng tiền nhẹ đi trong túi em ra chợ Đêm còn dài... Bóng tối không còn thảnh thơi như thời ta trẻ để làm tấm chăn mềm mại cho sự vô ưu năm canh, hai