Chiều nay phố đổ mùa thương
Hỡi người phía ấy
Có vương tình nồng
Mắt người vời vợi như sông
Để ta nghe phố mênh mông nẻo về.
Và ta – Một kẻ nhà quê
Chiều nay ra phố
Bùa mê đính đầy
Ánh nhìn người vẽ cơn say
Khăn voan thắt lệch
Đợi ngày xuân sang.
Chiều nay hương gió chuyển làn
Bàn giao mùa
Cứ mênh mang đất trời
Qua phố
Người lỡ đánh rơi
Nụ cười trong vắt
Ta bồi hồi trông.
Chiều qua phố cũ người đông.
Thong dong ta ngắm
Sóng lòng xôn xao
Chiều nay
Phố bỗng ngọt ngào…
Khăn voan xô lệch
Gió dào dạt yêu!
Từ Dạ Linh