Em với cô đơn
Đã nhiều lần như thế, em thức dậy với một nỗi buồn không tên và để mặc mình trong cái nuốt chửng của lạnh giá. Sài thành vẫn chưa ngủ và em cũng chẳng thiếp nổi giữa những mông lung và nhung nhớ về
Đã nhiều lần như thế, em thức dậy với một nỗi buồn không tên và để mặc mình trong cái nuốt chửng của lạnh giá. Sài thành vẫn chưa ngủ và em cũng chẳng thiếp nổi giữa những mông lung và nhung nhớ về
Em đã từng đọc ở đâu đó câu triết lí rất hay “Đời người là như những sân ga, và mỗi người đi qua đời ta đều là những con tàu tạm dừng chân sau một chuyến đi dài mệt mỏi. Đủ sức rồi,
Cơn mưa lép nhép, đôi dép vừa chạy ra ngoài đã dính chặt bao nhiêu là bùn. Không gian vương đầy cái hơi mùi đất âm ẩm ngào ngạt và cái lạnh se sẽ ngấm trong từng chân tơ kẽ tóc. Tiếng sấm đôi
Tháng ba, mưa lất phất, níu chút lạnh còn lại trong tấc đất cỏ cây. Tháng ba, trầm ấm hơi sương muối rát cay hàng mi mới hé. Tháng ba về rồi, tháng ba của những câu chuyện cổ tích cụt ngủn trong vài
Thương gửi nàng, Thúy Vân! Hẳn là nàng sẽ ngạc nhiên lắm khi một kẻ mà nàng đêm ngày gối ấp tay kề nay lại ngồi đây, mượn tới mực đen, sáng đèn để viết thư cho riêng nàng. Nhưng mong nàng thứ lỗi vì
Chiều thả tiếng ca, bóng câu lập lờ trong đôi mắt, chiếc ghi-ta nâu mộc mạc trên một chiếc xe cub đã tàn dần trong kí ức; tôi mơ thấy mình giữa lưng chừng tháng năm đã vãn như một phiên chợ tàn nơi miền quê
Tôi từng mơ màng trong cơn say những ngày cũ, buồn cuộc đời cứ mãi đơn côi một niềm thương nho nhỏ không thể thành lời. Khúc hát ngày ấy từng vang trên dọc cái hành lang hun hút tưởng dài nhưng chỉ bằng
Tôi không nhớ rõ lần đầu mình nghe Hopefully sky ở đâu, tôi chỉ biết trái tim tôi đã run lên vì những lời ca ấy. Và khi cái se lạnh nơi đất khách kéo về, trên nền Hopefully sky da diết đến cháy