Con đường rang rẻ tuổi tên
còn bao hài cốt ở miền vô danh
vết thương sâu miệng đã lành
bão chưa tan ở cội cành làng quê

Ai đi, đi mãi chưa về.
ai về tên tuổi chưa đề mộ bia
không tên năm tháng đầm đìa
máu, mồ hôi mặn bên kia chân trời

Lạc trôi giữa rừng lau đẹp hút hồn ở Tràng An

Kiếp người chỉ một mà thôi
tái sinh ấy cũng là lời thế gian
hồn bay vườn ruộng, đại ngàn
biết đâu thiên hạ hóa vàng nỗi đau

Rừng già bạc xám hoa lau
phất phơ cờ trắng ở đâu kéo về
trận tàn, còn lại tái tê
sơn khê lại vẫn sơn khê chập chờn.

Vô danh nhưng chẳng vô hồn
để ai nghe được bồn chồn lời âm
lặng thầm không phải lặng câm
vô danh vẫn đợi mùa đâm búp chổi…

Nguyễn Hữu Quý - Nơi tôi gọi là Tổ quốc