Viết Tặng Tuổi 20
Hai mươi rồi còn bé bỏng đâu anh Bạn bè mình đã có chồng có vợ Em thì vẫn dại khờ nũng nịu Chợt buồn vui, chợt giận dỗi, thương yêu Như áng mây thanh thản êm trôi Mặc nắng quái chiều vội về
Hai mươi rồi còn bé bỏng đâu anh Bạn bè mình đã có chồng có vợ Em thì vẫn dại khờ nũng nịu Chợt buồn vui, chợt giận dỗi, thương yêu Như áng mây thanh thản êm trôi Mặc nắng quái chiều vội về
Chẳng có gì, chẳng có gì đâu Ðừng hy vọng, đừng giận hờn như thế Anh như thế… ôi làm sao có thể Cơn giông chiều… ngần ngại cuối trời xa Suốt đời anh là giấc em mơ Như bảy sắc cầu vồng thoáng
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu Khi anh không thể yêu em hơn nữa Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành… tan vỡ Vẫn bất ngờ, vẫn tiếc nuối, ngẩn ngơ Chẳng muốn tin đâu, anh đã dối lừa Tình yêu cả
Ai nỡ trách tình yêu dâng tặng mình Ai nỡ vô tình trước ánh nhìn nồng nàn tha thiết Một trái tim đang mê say cuồng nhiệt Ai nỡ đuổi xua, ai nỡ chối từ!? Anh và em như sông đôi bờ Có từ
Anh đến giữa đời em Như cơn mưa rào đầu, bất chợt Như là ngẫu nhiên, như là hẹn trước Như bao nhiêu cái có thể trong đời Khi nửa – đời – mình còn thiếu vắng trong tôi Bao khao khát, bao kiếm
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu Chưa đủ quên để thành người xa lạ Em ám ảnh anh hai chiều nghiệt ngã Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya Dịu dàng quá lời thì
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi Ngược lòng mình tìm về nông nổi Lãng du đi vô định cánh chim trời Em ngược thời gian, em ngược không gian Ngược đời thường bon chen
Trót say rồi vị đắng cà phê Nên đến Tây nguyên không thể không về Đaklak Mùa cà phê là nơi ta hẹn hò Cùng nhau gặp mặt Nghe vị núi rừng kể chuyện Tây nguyên Ở nơi đây có vùng đất ba dan
Vẫn là anh của ngày xưa Vẫn là em gội nắng mưa dãi dầu Mình ngồi ôn cuộc bể dâu Thời gian lặng lẽ trên màu tóc mây Em côi cút thiếu mợ thầy Anh cha mẹ cũng hóa mây về trời Ngậm ngùi
Mùa xuân em đi trẩy hội Tìm về một cõi linh thiêng Rộn ràng chèo khua suối Yến Đón chân du khách trăm miền Chùa Hương đệ nhất Nam thiên Phật linh ẩn mình trong núi Quản bao đường xa vời vợi Một trời
Có người ra đầu ngõ Níu áo ngày xuân qua Tô lại màu mai nở Ước mơ xuân không già Nhưng xuân còn lúc đến Hẳn theo dòng xuân đi Đâu phải đời yêu mến Mà xuân ở lại vì Có người ra ngoài
Tháng giêng non Vuông cỏ mềm như lụa Trên môi em như còn lại dấu son Những giọt mưa rắc mùa xuân trên tóc Bấm đốt tay thầm đếm tuổi Bao nhiêu xuân đi qua Ta thấy như mùa nhớ trong nhau Thời gian