Nỗi buồn gọi gió heo may
Lời ru ô thước lắt lay bóng chiều
Thôi đừng hỏi đá xanh rêu
Thời gian chiếc lá bay vèo trước sân
Cái buồn rơi, tiếng chuông ngân
Tháp chuông hoài cổ dòng sông ngược nguồn
Câu kinh vốn đã vô thường
Hôm qua bỏ lại bên đường – ngã ba!
Cái buồn không ở sân ga
Trên vai nặng, chiếc bóng… ta sóng soài
Bốn mùa sấp ngửa bàn tay
Cơn mưa rệu rã ướt ngày lập thu
Góc nhà con nhện giăng tơ
Em ngồi thắp lại câu thơ một thời
Giọt mưa vẽ một mặt người
Chân dung còn mãi nụ cười thanh xuân
Văn Luân