Sinh ra cha mẹ nghèo rồi
đồng quê lắm cát lại hôi mùi phèn
Thóc gầy trông mãi cũng quen
gió Lào thổi lắm thành tem bảo hành
Sông xanh, trời biển càng xanh
tôi nuôi mộc mạc để thành miền Trung!
Nói thì hỏi ngã lung tung
đi đâu cũng nhớ trập trùng mô tên
Ăn cay, uống đắng dãi dề
thương sao trọ trẹ nằm kề bể Đông
Đi trông núi, về ngó sông
nửa thắt thẻo, nửa mênh mông xứ mình
Không chấp chới, chẳng lung linh
vật đằm đằm mà trải đa tình bốn phương.
Càng xa, càng thấm quê hương
như ta thấm cái đời thường mẹ cha
Nhớ làng, ta lại ru ta
nửa mưa, nửa nắng… đi qua phận đời!