Lễ hội
Lời rằng: Đã hẹn cùng nhau Mà sao người mải đi đâu không về Cắm sào đợi bến sông quê Bởi xa muôn dặm... lời thề nhạt phai Hội Lim, Kinh Bắc, Xứ Đoài Lênh đênh câu hát dặm dài tương tư Rượu làng
Lời rằng: Đã hẹn cùng nhau Mà sao người mải đi đâu không về Cắm sào đợi bến sông quê Bởi xa muôn dặm... lời thề nhạt phai Hội Lim, Kinh Bắc, Xứ Đoài Lênh đênh câu hát dặm dài tương tư Rượu làng
Những mùa gió cháy trên lưng mẹ Cây lúa oằn cong nắng bỏng bùn Mồ hôi vẽ trắng vai áo mẹ Những lá bùa hộ mệnh đời con. Những mùa rét cứa, những ngày xưa Phất phơ manh áo tướp tưa mùa Khoai lúa
Quá nhiều cơn gió ngang trời Nhặt bao nhiêu sợi mây trôi kín chiều Mưa giăng lối cũ - phù điêu Giấc mơ còn lại quá nhiều đắng cay Chỉ thương lời hứa heo may Sông xa - thuyền nhỏ - chốn này tơ
Chạm vào đêm thật khẽ Chợt nghe tiếng thở dài Hình như giọt sương mai Rớt xuống làm mi ướt Chạm bình minh tỉnh giấc Trong veo hạt nắng vàng Dịu dàng đón ngày sang Lộc biếc màu hy vọng Chạm vào chiều bỏng
Áo ai bay giữa mây trời Sắc màu hoa đỏ một thời chẳng phai Nhặt cành phượng thắm em cài Lạ kỳ vạt nắng ban mai trở hồng Tan trường hò hẹn bến sông Tóc em bồ kết chạm lòng ta say Chiều nghiêng
Em ngờ nghệch mặc cho mùa cứ lướt Không phấn son, gương lược cũng chẳng màng Chiều qua phố nhìn dòng người là lượt Chỉ vô tình… níu vạt áo bay ngang. Chẳng rao bán chút mặn mòi sót lại Gạn đục trong len
Có người đàn bà chả sợ thời gian Mặc dấu chân chim hằn ngang đuôi mắt Nàng khóc hay cười bằng trái tim chân thật Dẫu ai người giả dối đến đâu Có người đàn bà dần quen với khổ đau Cười mỉm miệng
Ai đem nắng rát vào chiều Soi nghiêng bóng mẹ dáng siêu lưng còng Hạt lúa chín lưỡi liềm cong Đôi tay thoăn thoắt mẹ mong no đầy. Tháng năm nặng trĩu vai gầy Oằn lưng mẹ gánh chân mây cuối trời Nắng vàng
Hao gầy kẽo kẹt gió sương Võng trưa cong vút lời thương ngọt ngào Bao đời quẩy khúc ca dao "Tre non làm lạt buộc vào cọc tre" Giăng giăng ôm trọn lấy quê Xạc xào chèo giữa no nê ngày mùa Ưỡn mình
Có cơn mưa chợt về ngang phố nhỏ Nghiêng nghiêng mùa trong ký ức mênh mang Giọt nào rơi nức nở mảnh trăng ngàn Giọt ngưng đọng như ngừng theo nỗi nhớ Tháng sáu ơi! Thương một mùa phượng đỏ Cháy rực trời man
Hạ sang lưng lửng ngực trưa Làn môi mây trắng say vừa tỉnh say Mơ đêm khát bỏng môi này Ngón tình trót mở sợi dây yếm trời Cởi mùa hoa phượng sánh đôi Anh ngàn ngạt gió em nôi trăng chiều Đêm giàn
Phượng khiêu khích nhớ làm chi Tháng năm cũng đã lỡ thì tháng năm... Còn đâu kỉ niệm xa xăm Còn đâu một thủa trăng rằm vấn vương Nhớ trưa mây nõn qua đường Cùng ai vội vã lời tương tư lòng Nhớ ve