Mạ sinh con ở Quảng Bình
1 Mạ sinh con ở Quảng Bình phía biển trăng lên soi từng vú cát tháng tư, chưa qua kỳ giáp hạt làng ở cuối sông tim tím hoa cà. Vọng tới đầu nguồn mây trắng đèo Mụ Giạ tiếng oa oa lẫn vào
1 Mạ sinh con ở Quảng Bình phía biển trăng lên soi từng vú cát tháng tư, chưa qua kỳ giáp hạt làng ở cuối sông tim tím hoa cà. Vọng tới đầu nguồn mây trắng đèo Mụ Giạ tiếng oa oa lẫn vào
Ngấn lũ mùa thu in trong ký ức con đi xa, thương mẹ vô chừng! Những cánh đồng van vát miền Trung neo vào Trường Sơn để không trôi ra biển như chúng con neo vào mẹ để còn xứ sở! Mẹ tần tảo
Còn sót mấy ngày tháng Chạp mưa phùn chợ búa cuối năm lối vào Giêng Hai lấm láp trời sàng sảy rét căm căm. Ngập ngừng, xuân chưa lại mặt góc vườn dè dặt nụ mai quê nhà vừa qua bão lụt áo cơm...
Tôi đi qua đêm bằng giấc ngủ có tiếng tuổi thơ nô đùa dưới trăng óng ánh bầy con nít. Giấc ngủ làm tôi trẻ lại năm mươi năm bà tôi, bố tôi, mẹ tôi, các em tôi đông đủ Bà nhai trầu bỏm
Nghe từ cơn gió nhẹ nhất những ngọn khói ầu ơ... ầu ơ... Vườn đã sang tên sân nhà đổi chủ về đâu rêu phong dấu chân mẹ cha? Mắt dừng cổng lạ không còn khép mở hai cánh trầu cay! Ta chỉ còn
LÃNG ĐÃNG TÔI VÀ EM Tôi - em ngờ ngợ mưa ngâu Để cho thương nhớ mang sầu tháng năm Tình trong nhau đã độ rằm Tương tư nặng giọt... môi trầm hắt hiu. Tôi - em ngờ ngợ chắt chiu Ngàn khơi mới
Người về trên chuyến tàu xa Qua miền Thanh Nghệ ngược ra Ninh Bình Lặng nhìn nước biếc non xinh Mây trời xanh thắm lung linh rạng ngời. Lắng nghe tiếng hát à ơi Bâng khuâng xao xuyến bên trời tha hương Nửa đời
Em trở về khi mùa đã giữa đông Trời không rét nắng vàng như giữa hạ Vắng bóng anh phố trở thành xa lạ Bước chân lặng thầm dường cũng cô đơn Hình như là phố đã chật chội hơn Con đường quen và
Những điều từng rất nhớ Lâu rồi cũng sẽ quên Thế mà ngày xưa ấy Cứ xót xa ưu phiền Cũng là chưa hiểu chuyện Nên tự làm mình đau Tại lúc đó còn trẻ Sợ toàn thứ không đâu Đi qua nhiều mùa
Em cất anh nơi góc nhỏ tim mình Anh hãy nhớ nằm yên bình trong đó Anh có biết ngoài kia nhiều bão gió Không nơi nào ấm như góc tim em Em cất anh....thật sự rất bình yên Và sâu đậm trong tận
Mời em về Nam Định nhé người ơi Thu tháng chín nắng vàng tươi rực rỡ Ở nơi ấy vùng quê cha đất tổ Của triều Trần từ nơi đó thăng hoa. Đây Thành Nam miền đất của lụa là Tơ đan dệt giao
Con trở về quê mẹ giữa mờ sương Diều cưỡi gió con đường thơm gốc rạ Quanh ruộng lúa đàn cò bay la lả Mây bồng bềnh bóng lá khẽ che nghiêng Thương thật nhiều dáng mẹ tựa bên hiên Đàn gà nhỏ điềm