Nổi bật
Nhớ về một thuở
Vẫn là anh của ngày xưa Vẫn là em gội nắng mưa dãi dầu Mình ngồi ôn cuộc bể dâu Thời gian lặng lẽ trên
Em đi trẩy hội mùa xuân
Mùa xuân em đi trẩy hội Tìm về một cõi linh thiêng Rộn ràng chèo khua suối Yến Đón chân du khách trăm miền Chùa
Níu lại mùa xuân qua
Có người ra đầu ngõ Níu áo ngày xuân qua Tô lại màu mai nở Ước mơ xuân không già Nhưng xuân còn lúc đến
Vần tháng Giêng
Tháng giêng non Vuông cỏ mềm như lụa Trên môi em như còn lại dấu son Những giọt mưa rắc mùa xuân trên tóc Bấm
Nên xem
Bài mới
Cho tôi gửi chút hương yêu về Hà Nội
Có con tàu nào chưa kịp rời sân ga? Cho tôi gửi chút hương yêu về Hà Nội Bên ấy mùa đông chắc cũng vừa sang vội Tôi lo một người ngày rét ...vẫn
Nhấn ‘Enter’
Hạnh phúc sơ hở gây nên vết nứt [dài ranh giới] trên đôi môi của kẻ thích cười, Mùa đông làm lạnh [những] niềm vui không phải của chung [giữa chúng ta]: anh và em
Làng tôi đậm nét hồn quê cũ
Làng Phước Tích quê tôi thuộc huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên Huế, cách trung tâm thành phố Huế 35km về phía Tây Bắc. Làng ở châu thổ sông Ô Lâu; dòng sông ranh giới
Vị tết
Ngược cõi lòng nhớ ngày xuân cũ Vị thời gian khói bếp thơm nồng Tiếng bánh reo loang màu nếp mới Tuổi chân trần ngang dọc triền sông. Con đã thấy trong màu nắng
Đàn môi
Mê mải vì tình… bay vòng quanh núi. Chim từ quy kịp đón mặt trời. Theo cha mẹ suốt ngày nương rẫy dốc cạn đêm xuân say đàn môi. Đàn môi ngọt từ môi em.
Trường làng xưa
Khi đề cập đến việc học trong các thế kỷ trước, người ta thường đề cập đến Quốc Tử Giám hay hệ thống các trường địa phương do nhà nước quản lý. Đây được coi
Màu nhớ tháng ba
Tôi về bên bến sông quê Nghe mùa hoa lửa gọi về tuổi thơ Con sông bồi lở đôi bờ Tháng Ba hoa gạo trổ cờ đỏ tươi. Đâu rồi cái tuổi lên Mười
Xuân gọi
Đất trời bỗng nhiên gần lại Cho xuân hát khúc tự tình Sương tan nắng lên mê mải Thêm hồng sắc phố bình minh. Xuân gọi én về ngõ nhỏ Xôn xao lộc biếc trên
Về với mẹ hiền
Mẹ tôi tuổi đã về chiều. Sau cơn tai biến, mẹ đã không tự chăm sóc được bản thân. Nhờ ơn Trời Phật, người được phục hồi trí nhớ, nên vẫn còn minh mẫn. Niềm
Quẻ xuân
Bỏ bùa vào một giấc mê Khơi trầm gieo quẻ em về đêm nay Rủ tôi vào cuộc mê say Nghe con mắt ướt dấu hài lần xa Buộc mềm mấy nhánh hồng hoa Nghe
Nổi bật
Họa sĩ Quỳnh Thơm với tranh về các con vật
Với lối phác họa đơn sơ mộc mạc, phương thức tạo dựng hình ảnh gần gũi thân thương, cách pha, phối màu lắng sâu tình cảm… họa sĩ Quỳnh Thơm (Hội viên chi hội Mỹ
Truyện ngắn
Nàng…
Tôi gặp nàng vào một buổi chiều mưa. Cơn mưa rào mùa hạ cứ ào ào trút xuống khiến chúng tôi vô tình trú mưa ở một bến xe buýt. Hình ảnh một cô gái
Thơ
Tình mường
Rượu nhà anh ủ nồng men lá Lá của rừng hoang say bàn tay lạ Chum vò nồng nẫu những cơn hồng thủy Chắt từ lời mo. Qua nắng Mường Vang Qua mưa Mường Động
Ngôi nhà vĩnh cửu
Nghe gió thổi biết mùa Thu dang dở chiếc lá vàng như dấu tích tuổi xưa ngôi nhà ấy biết còn ai ở mái rạ cùn giữ biền biệt gió mưa Hình như thế, ngày
Hoa hồng nhung đang hót
Nở trên phím dương cầm hoa tự mình thánh thót không biết bóng trăng hay là nốt nhạc thơm hương đàn bà miên man Hoa không thể bạt ngàn chỉ là một mới nồng nàn
Nhập vào con nít
Con sông con nít muôn đời rộng dài mấy vẫn tiếng cười trẻ thơ trăng non võng mắc đôi bờ có bầy lít nhít ngủ nhờ cỏ may. Thời em thơm ở trên cây quả
Vu vơ sân chùa
Lên chùa mồng Một heo may nâu sồng, lá rụng, mắt lay láy buồn nghĩ mình chẳng phải thước khuôn chắp tay lạy Phật, lạy luôn bóng người. Sen tàn, hương cũng rây rươi Tiếp