Tiếng quê
Thanh âm cuộc sống bộn bề Vẫn khao khát nhớ tiếng quê hương nhà. Từng canh vang vọng tiếng gà Ò... o... gọi sáng để bà thổi cơm. Khẽ khàng tiếng cựa của rơm Trâu nhai bỏm bẻm mùi thơm lúa mùa. Kẽo cà
Thanh âm cuộc sống bộn bề Vẫn khao khát nhớ tiếng quê hương nhà. Từng canh vang vọng tiếng gà Ò... o... gọi sáng để bà thổi cơm. Khẽ khàng tiếng cựa của rơm Trâu nhai bỏm bẻm mùi thơm lúa mùa. Kẽo cà
Tôi về nhặt gió mùa thu Lặn trong lời mẹ đã ru một thời. Bao nhiêu giọt gió chơi vơi Bao nhiêu giọt gió một đời lang thang. Tôi về nhặt nắng thu vàng Hong khô nỗi nhớ tào khang bao mùa. Xe bện
Hồn quê neo đậu trong tim Xa bao năm vẫn khát tìm về thăm. Cổng làng tuổi đã bao năm Rêu phong cổ kính âm thầm đón đưa. Lắng lòng trong tiếng võng đưa Hàng tre rủ bóng những trưa nắng vàng. Đàn cò
Lỡ làm rớt mất lời ru Nên mẹ lặn lội bao thu đi tìm. Lời nào đọng lại trong tim Lời nào nặng nhẹ nổi chìm đáy sông. Một đời “gánh gạo theo chồng” Đò đầy “mẹ vẫn qua sông tháng ngày” Giọt buồn
Ngày cháu thơ bé vòng tay Bà chăm bà bẵm đến ngày lớn khôn Cha tần tảo, mẹ sớm hôm Vắng nhà từ độ sao chồm đằng tây Một tay cơm búng bà nhai Lần lừa lựa cá sợ rày mắc xương Dung dăng
Rủ cò làm giấc à ơi Cùng sông vớt lại cái thời trẻ trâu Chưa về đã lấm lem đầu Dấu chân trốn Mẹ trên cầu còn nguyên Sóng tan đi những nỗi phiền Sông Lèn như thể mẹ hiền bao dung Các con
Trăng vàng õng ẹo lả lơi Đêm buông dải yếm lên vời vợi sông Ven bờ trinh nữ váy hồng Mọc bên mấy bụi cải ngồng đa đoan. Tôi ngồi mặc gió mơn man Dõi theo bóng chị trên ngàn giọt sương Tiếc thay
Sài Gòn hổng có gì đâu Người xe tấp nập chen nhau chật đường Hàng cây lớn chẳng kịp buồn Tinh khôi mưa nắng đã hương dậy thì Sài Gòn ngõ hẻm nhiều khi Người dưng tứ xứ cụng ly nghĩa tình Dập dờn
Hôm rồi người ấy về quê Tình cờ gặp lại sao nghe bồi hồi Từ em lên chuyến xe đời Từ tôi phiêu bạt thành người tha hương. Thương mà chẳng thể nói thương Yêu mà chẳng thể giận hờn vu vơ Lẻ loi
Ta về xức lại vị quê Át đi danh lợi mải mê phố phường Mùi bùn đất, mùi rạ rơm Ngó sen vẫn mọc thơm hương cửa thiền Về nghe khúc khích bên hiên Trèo lên cây ổi ngóng tìm ngày xưa Chợt thèm
Em là tất cả đời anh Kiếp này chẳng thể thôi đành kiếp sau Câu thơ nào đốt lòng nhau Nửa bến khát, nửa bờ đau xé lòng Chẳng thà sương khói mịt mùng Còn hơn hóa đá chờ trông mỏi mòn Câu thơ
Gà lơ mơ gáy canh ba Ngày dần sáng phía gốc đa đầu làng Mặt trời như chiếc nồi rang Trời trong dự báo chói chang một ngày Gió im lìm phía ngọn cây Đất khô khốc phía đường cày nông dân Chó nằm