Cho tôi
Cho tôi nhớ lại bóng hình Trò chơi thủa bé chúng mình trốn nhau Bóng em ẩn dưới hàng cau Tôi tìm không thấy phía sau em cười Cho tôi nhớ lại một người Tuổi thơ áo trắng đỏ tươi mái trường Hàng cau
Cho tôi nhớ lại bóng hình Trò chơi thủa bé chúng mình trốn nhau Bóng em ẩn dưới hàng cau Tôi tìm không thấy phía sau em cười Cho tôi nhớ lại một người Tuổi thơ áo trắng đỏ tươi mái trường Hàng cau
Đón chào buổi sớm bình minh Nước non sơn thủy hữu tình xa xa Giai nhân duyên dáng mặn mà Cuốn theo gió thoảng la đà mây bay Thiên nhiên tuyệt đẹp mê say Nâng chân nhẹ gót chốn này thảnh thơi Tinh khôi
Bao giờ thấy lại ngày xưa Rưng rưng rơi lệ nắng mưa quê nhà Trên đầu Mẹ đội rổ hoa Đôi chân in dấu đường xa phố phường. Bán bưng đổi lấy tình thương Lo em manh áo , lo đường con đi Nhìn
Bác là người con miền Nam Ra Bắc tập kết được làm Phi công Bảo vệ trời biển núi sông Hòa bình độc lập ước mong bao đời. Bóng ma vẩn đục bầu trời Phi đội cất cánh kịp thời vút lên Nhằm thẳng
Cúi tìm chiếc lá vàng rơi Với lời hẹn ấy một thời còn không. Lênh đênh đò đã xuôi dòng Bến bờ quạnh vắng ai lòng bơ vơ. Ráng chiều ngả bóng hững hờ Cánh chim lẻ bạn tôi chờ một tôi. Buông rèm
Anh về tìm lại dấu yêu Xa quê lâu lắm nhớ nhiều em ơi Công việc hai đứa hai nơi Giờ anh tìm lại để đời có nhau . Tim anh vẫn giữ trước sau Lời hứa còn đó thắm màu thời gian Anh
Thôi đành , cho một phận tu Đền Xuân lặng trú chùa Thu gửi mình Duyên nào cái kiếp phù sinh Phận gì ở đợ nỗi tình trót mang Thì tươi một cặp khăn vàng Thẫm nâu đầy mụn áo choàng mỗi nơi Nương
Chợ quê một tháng mấy phiên Em đi chợ bán thảo hiền ai mua. Hàng em không có chanh chua Càng không bán những lọc lừa đâu anh. Chợ quê em bán ngoan lành Em cũng không bán đành hanh lỡ làng. Mời anh
Đã quằn quại nỗi thiên tai Lũ dâng ngập những tượng đài vọng phu Miên trường nấc nghẹn lời ru Cha con chết trận, kẻ thù hỏi ai ?! Đã la liệt nỗi nhân tai Bể dâu chớp mắt an bài nhân sinh Chiến
Ao làng còn đó không em Để anh xuống tắm đỡ thèm tuổi thơ. Gốc đa ai đó từng chờ Cơn mưa ướt tóc gã khờ tay che. Nhớ sao những buổi trưa hè Quạt mo gọi gió tiếng nghe mơ hồ. Con đường
Đâu rồi quang gánh ngày xưa Mẹ tôi gồng gánh nắng mưa tảo tần Bàn chân Giao Chỉ nhọc nhằn Lên non xuống biển đường trần ngược xuôi Đòn tre nhẵn bóng mồ hôi Mấu trờn kẽo kẹt nỗi đời trên vai Gánh qua
Chưa quen ngắm ảnh thờ cha Ngỡ như bạn gọi chơi xa mấy ngày Trên bàn vẫn chiếc điếu cày Ấm chè xanh vẫn còn đầy vừa om Linh sàng dáng mẹ lom khom Ngày ba bữa dọn cúng cơm thất tuần Câu kinh